
Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Tôi
Tác giả: Thả An
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134947
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/947 lượt.
như cô, bị hắn cuốn hút, rồi cam tâm tình nguyện không bao giờ thoát khỏi.
Chắc chắn sẽ tỉnh lại. Người như hắn, nhất định phải tỉnh lại.
"Là anh ta bảo các người báo cho tôi biết?" Hồi lâu, cô hỏi.
"Ngài ấy nói, cô nghe chuyện chắc chắn sẽ rất vui." Andrew quay sang Hướng Phù Sinh, đảo mắt thăm dò.
Hướng Phù Sinh lắc đầu. Vui? Sao hắn cứ lấy thứ tiêu chuẩn đạo đức tưởng tượng của mình ra đánh giá người khác như thế?
"Có điều đại ca chắc không muốn cô tới. Tình thế vẫn chưa hoàn toàn ổn định." Andrew ngừng lại giây lát, đoạn nói tiếp: "Tôi nghĩ đại ca không bao giờ muốn cô dính dáng vào chuyện này."
"Dính dáng?" Hướng Phù Sinh lặp lại, quay sang cười với Andrew: "Căn bản không có cái gọi là dính dáng. Tôi và anh ta là một, chẳng gì có thể tách rời, không thể."
Ra khỏi bệnh viện, trời vừa hửng sáng. Hướng Phù Sinh chưa hoàn toàn thích nghi với giờ giấc nơi đây, cảm thấy đầu mình có chút không tỉnh táo. Ban đầu cô không muốn đi, bởi rời khỏi bệnh viện cũng không biết phải đi đâu, dù sao cô bay qua đây mục đích chỉ là tới thăm hắn. Nhưng Andrew nói anh ta tự ý quyết định mời cô sang, không thể để cô có mảy may mệt mỏi, nên sai người đưa cô về căn hộ của Lâm Sóc ở New York. Hướng Phù Sinh vốn cho rằng địa chỉ này đã công khai, rất không an toàn, nhưng từ lời Andrevv cô mới được biết, tấm cửa kính trong nhà chống đạn còn kinh khủng hơn tại các khách sạn cao cấp.
Lại lần nữa đứng trước khung cửa sổ đó, ngắm mặt trời đỏ rực chậm rãi nhô lên từ chân trời, cô bất giác lắc đầu. Thật ra Lâm Sóc nói không sai, cô là một cô gái vô tâm, hờ hững như thế. Cô hiểu về hắn quá ít, nói đúng hơn là được nghe hắn kể về mình quá ít, quá nghèo nàn. Hắn quan tâm chăm sóc, dịu dàng tử tế với cô từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, hắn hoàn toàn thấu hiểu, bao dung cô. Nhưng cô chưa từng nghĩ mình cũng sẽ đối đãi với hắn như thế.
Giữa họ tồn tại một sự bất công vô cùng. Hắn hiểu cô, tận tình chăm sóc đến tận cùng, nhưng hắn cũng tàn nhẫn với cô tận cùng. Cô ngược lại chưa từng tiếp cận cõi lòng hắn, nhưng cô trao hắn quá nhiều những yêu thương, ấm áp, nhiều đến nỗi đủ bao bọc trọn trái tim hoang tàn của hắn.
Quay ra ngắm nhìn căn nhà này, bày trí thật đẹp đẽ, thiết kế thật tinh tế, được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, nhưng lạnh lẽo chẳng có hơi người, không một dấu hiệu của sự sống. Hắn dùng một tấm kính chống đạn bảo vệ bản thân, hắn sở hữu một cái vỏ ngoài mạnh mẽ không thể xâm hại, nhưng còn bên trong trái tim hắn thì sao? Có lẽ trong ấy chỉ có nỗi trống trải cô độc. Ngày ấy, tâm tình cô trao đã bất ngờ vượt qua bức tường chống đạn kiên cố kia, bước vào thế giới bên trong lúc nào không hay.
Và hắn yêu cô.
Ngày trước khi bị phản bội, cô từng nghi ngờ điều ấy. Nhưng thời gian càng dài, cô càng tin rằng, tình cảm của hắn thậm chí nhiều hơn những gì cô đã trao đi. Cô có người thân, có một đám bạn vô tư thẳng thắn, còn hắn thì không. Thứ mà hắn có, ngoài cái vỏ ngoài chống đạn thật kiên cố, ngoài đám nhân viên luôn nghe lời, tất cả chỉ có dối lừa và toan tính.
Thế nên, cô trở thành tất cả với hắn. Đáng lẽ cô phải thấy hạnh phúc mới phải? Có người con gái nào không muốn mình trở thành duy nhất đối với người đàn ông mình yêu?
Chỉ tiếc rằng...
Cố dẹp đi những suy nghĩ và tiếng thở than vô dụng trong lòng, Hướng Phù Sinh lục trong bếp vài món đồ ăn sẵn lót dạ, sau đó đi tắm rửa cho trôi hết những bụi bặm mệt nhoài. Cô tựa lưng lên giường nghỉ ngơi một lát. Vừa nhắm mắt lại, giấc mơ hỗn độn lại ập tới. Cô thấy nụ cười của hắn, thấy nước mắt của mình, thấy cánh tay đàn ông thon dài nắm chặt lấy cổ tay cô, có... Rất nhiều, mơ hồ không rõ... Bỗng, cô thấy hắn nằm ngã giữa vũng máu, cô giật mình tỉnh giấc.
Ngồi trên chiếc giường rộng, trán và sau lưng Hướng Phù Sinh ướt sũng mồ hôi lạnh. Ướt đến nỗi chiếc áo dính chặt vào da thịt lộ rõ nội y bên trong. Một cảm giác nhơ nhớp khó chịu trào lên. Cảnh tượng trong mơ quá chân thật, cứ như chính cô có mặt ở đó vậy. Viên đạn găm vào lồng ngực hắn bằng một tốc độ phi thường, sau đó là máu, máu tươi dần dần lan rộng trên chiếc sơ mi màu trắng, không ngừng chảy ra, chẳng thể nào cầm lại được. Cô bàng hoàng hoang mang đứng đó. Hắn cứ nhìn cô mãi. Dùng đôi mắt tuyệt đẹp ẩn hiện ý cười của mình nhìn cô, không chịu nói gì.
Hướng Phù Sinh quệt mồ hôi trán, ngoảnh đầu qua một bên. Chỗ trước đây hắn thường nằm ngủ giờ trống không. Trong đầu cô hiện ra gương mặt đang ngủ của hắn, ngủ thật bình yên, hơi thở đều đều.
Cô đột ngột leo xuống giường, thay quần áo lao đi.
Cô phải gặp hắn, nợ hắn chưa trả xong, hắn không được chết, cũng không thể cứ nằm đó mãi. Không được.
Khi tới nơi, cô thấy trong phòng bệnh có rất nhiều y bác sỹ đang bu quanh. Họ đang làm cấp cứu.
Cô nhìn thấy trên màn hình máy giám sát, nhịp tim của hắn đã về không.
Hướng Phù Sinh thấy chân mềm nhũn, giật lùi rồi ngồi bệt xuống hàng ghế ngoài hành lang, hai mắt dán vào những gì xảy ra bên trong lớp cửa kính.
Cô thấy bác sỹ lắc đầu, đường điện tâm đồ trở về bình lặng như một dòng kẻ. Cả thế g