Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phế Đô

Phế Đô

Tác giả: Giả Bình Ao

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1342640

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2640 lượt.

y cái tai một cách khó nhọc, coi như lời chào Trang Chi Điệp. Nó không mở to được mắt, chung quanh vành mắt có gỉ rất dính, nó đã ngửi thấy cỏ tanh, cái lưỡi thỉnh thoảng lè ra, chỉ độ một tấc, cuốn nước dãi đậm đặc chảy xuống. Ở trong nhà, anh Lưu gọi vợ bằng cái giọng nặng trịch:






Mạnh Vân Phòng quả thật giật mình, gần như anh muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng anh đã lập tức cười đáp:
- Biết rồi, biết rồi! Chị đâu phải người không vui nhộn, gặp được chị ở đây quả thật là một điều vinh hạnh đối với tôi. Tôi biết chị hai của chị, quả thật không phải người cùng một nhà, không đến với nhau. Chị và chị ấy có phần giống nhau. Thế chị hai của chị có khoẻ không?
Người đàn bà đáp:
- Chị ấy khoẻ thế nào được? Vụ kiện bạn anh, dường như khiến chị ấy muốn tự vẫn!
Mạnh Vân Phòng bảo:
- Dù thế nào đi chăng nữa, thì chị hai không nuốt hận được đâu anh ạ. Chị ấy đã dốc toàn bộ sức lực và trái tim vào vụ kiện này, thì chị ấy sẽ theo kiện đến cùng. Anh hiểu ý em chứ.
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Đương nhiên tôi hiểu, chưa kể đến đàng sau chị ấy có người, riêng đàng trước có một bà cô như chị đây, thì cũng nghĩ thế nào được thế.
Người đàn bà cười bảo:
- Vậy thì em cũng không nói nữa. Nếu anh cho phép, thì xin được nhảy một đoạn nhạc?
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Thật lòng xin lỗi chị, tôi một chút xíu cũng không biết nhảy, đây là lần đầu tiên tôi vào đây, tôi muốn tìm một người.
Người đàn bà nói:
- Vậy thì đáng tiếc, tôi đành phải mời người khác.
Nói xong, chị ta vẫy tay mời người phục vụ đến, trả tiền rồi bảo:
- Đem đến cho anh này một lon cô ca.
Sau đó ngẩng đầu đi luôn. Mạnh Vân Phòng tự thấy bị làm nhục, liền hỏi người phục vụ Liễu Nguyệt có ở đây không. Người phục vụ đáp:
- Hôm nay cô ấy không đến sàn nhảy, có lẽ ở buồng của cô ấy. Anh đi từ đây, ra cửa kia, bên tay phải là cầu thang, số mười tám gác ba là phòng làm việc của cô ấy.
Mạnh Vân Phòng cám ơn, móc tiền ra đưa cho người phục vụ nói:
- Lát nữa cô trả tiền lon nước cô ca cho người đàn bà kia, cứ bảo tôi nói, hẹn người tình đi chơi, sao lại để người tình trả tiền!
Mạnh Vân Phòng bấm chuông phòng số mười tám gác ba. Trong phòng im ắng, anh lại ấn mấy cái nữa, thì nghe thấy Liễu Nguyệt hỏi:
- Ai đó?
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Tôi đây.
Liễu Nguyệt đáp:
- Có việc gì đến phòng doanh nghiệp nhé, tôi hiện đang có khách quan trọng.
Mạnh Vân Phòng vội vàng đáp:
- Liễu Nguyệt, tôi là thầy Phòng của em đây.
Cửa buồng mở ra, Liễu Nguyệt son phấn rực rỡ, dường như Mạnh Vân Phòng không dám nhận ra. Anh bảo:
- Bây giờ khó gặp em thế hả, Liễu Nguyệt? Người em vẩy nước hoa gì vậy, khó ngửi quá, chẳng khác gì mùi trên người nước ngoài.
Liễu Nguyệt vội vàng liếc mắt ra hiệu, khe khẽ nói:
- Ở đây em đang có một khách nước ngoài – sau đó hất hàm vào gian trong, gian trong khép cửa.
Liễu Nguyệt giục Mạnh Vân Phòng đi vào, nói to:
- Thầy Phòng ơi, gả em đi rồi, các thầy cô chẳng ai đến thăm em nữa! Hôm nay thầy dẫn ai đến nhảy thế?
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Tôi chột một mắt, tai nghễng ngãng, dẫn được ai cơ chứ? Thầy Điệp của em gần đây tâm tư tồi tệ lắm, bọn tôi cùng đến thăm Liễu Nguyệt mà!
Liễu Nguyệt bảo:
- Đến cho khuây khỏa thì khuây khoả, lại bảo đến thăm em? Có chuyện gì mà tâm tư thầy Điệp tồi tệ, Liễu Nguyệt đi khỏi nhà, thì nhẹ nhõm cho anh ấy biết bao nhiêu tâm tư rồi còn gì?
Mạnh Vân Phòng nói:
- Em là con ma khỉ nhỏ, không có lương tâm – rồi kể cho Liễu Nguyệt nghe một lượt, tại sao Đường Uyển Nhi mất tích, Ngưu Nguyệt Thanh lại bỏ đi như thế nào, còn Trang Chi Điệp thì đang sống thui thủi một mình thật đáng thương.
Liễu Nguyệt nghe xong, tròng mắt tấy đỏ, cô ta hỏi:
- Thế thầy Điệp đâu?
- Bọn tôi hẹn bốn giờ đến đây, ở dưới sàn nhảy tôi tìm mãi không thấy Liễu Nguyệt đâu, chờ lúc nữa anh ấy đến, em chịu khó động viên an ủi anh ấy, cũng khuyên anh ấy đi gặp chị cả cúi đầu nhận lỗi, đoàn tụ trở lại.
Liễu Nguyệt nói:
- Sau khi em đi làm dâu, em chỉ bận bịu đến đây làm việc, cứ bảo đi thăm các anh, nhưng không có thì giờ, may mà ở đây không bị người ta coi thường, cũng đang định mời thầy cô cùng đến xem em biểu diễn, không ngờ Nguyễn Tri Phi bị người ta đánh, đã tạm thời giao cho em lo liệu công việc này, thành thử không có thời gian đến khu nhà hội văn học nghệ thuật, ở đấy đã xảy ra những chuyện ấy cơ chứ!
Mạnh Vân Phòng hỏi:
- Em nói sao, Nguyễn Tri Phi bị người ta đánh à?
Liễu Nguyệt đáp:
- Thầy không biết chuyện này à? Tối nào đóng tiệm, Nguyễn Tri Phi cũng đến nhận tiền. Tối hôm trước, đột nhiên có người chặn anh ấy ở cửa cầu thang, hỏi: "Ông là Nguyễn Tri Phi phải không?". Nguyễn Tri Phi không biết người này, hắn ta bảo hắn là thư ký riêng của công ty Thái Bình Dương, công ty định tổ chức lễ khánh thành, hy vọng đội mốt thời trang đến biểu diễn cho rầm rộ, Nguyễn Tri Phi bảo ở đây làm việc bình thường, không đi ra ngoài biểu diễn. Hắn ta bảo: "Giám đốc của bọn tôi đang ở trong xe dưới gác, liệu có xuống