
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341836
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1836 lượt.
Tổng Giám Đốc Nghèo Túng
“Chu Tân Quốc, cậu làm gì vậy? Mau mở cửa ra!” Bên ngoài cửa sắt lạnh như băng của tập đoàn ASA, Đường Ngạo trong tay chỉ có một cây súng máy thông dụng, mà phía sau anh có khoảng hơn bốn mươi “Người” đang chậm chạp, cứng ngắc đi tới.
Vẻ mặt anh âm trầm, tuy nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng dần dần trở nên nặng nề. Sau cửa sắt chạm rỗng, phó tổng tập đoàn ASA Chu Tân Quốc vẫn mỉm cười, bộ dáng hòa nhã dễ gần lại bình dị: “A, mọi người có nghe thấy không, Đường tổng đang ra lệnh cho chúng ta mở cửa đó. Sao còn không mau ra mở cửa? Cẩn thận Đường tổng của chúng ta nổi giận là không hay đâu.”
Xung quanh cười rộ lên, những kẻ nhiễm virus ở phía sau càng ngày càng gần. Màu da bọn họ xám như tro, mắt lồi ra, trên người mang theo rất nhiều vết thương kinh khủng, giống hệt zombie trong phim. Đường Ngạo quay đầu, súng máy liên thanh vang lên, đám zombie đi đầu toàn bộ ngã gục, từ trên đầu chảy ra chất nhầy màu xanh vàng. Đường Ngạo không bắn trượt một phát nào.
Nhưng tiếng súng chỉ hấp dẫn càng nhiều zombie hơn mà thôi, tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền tới. Dù thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc như Đường tổng, trên trán cũng đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Thành phố E có khoảng hơn sáu triệu người, ai biết bây giờ còn bao nhiêu người sống sót? Nếu tất cả những người đã chết đều biến thành zombie, một khẩu súng của anh có thể bắn chết bao nhiêu?
Đường Ngạo nhìn sang, người này mặc đồng phục bảo vệ nhà xưởng, còn rất trẻ. Người này cũng biết anh đang nhìn hắn, lập tức tự giới thiệu: “Đường tổng không biết tôi đúng không? Cũng đúng, loại nhân vật nhỏ như chúng tôi sao có thể lọt vào mắt xanh của anh? Tôi là Lý Tiểu Đông thuộc bộ phận bảo vệ nhà xưởng. Chính là kẻ không có mắt lần trước mở cửa xe cho anh gặp phải anh và cô Dương Anh Anh đang phong lưu khoái hoạt, bị ngài ném BCS dùng rồi vào mặt.”
Đường Ngạo nghĩ, quả thật là có chuyện như vậy. Lý Tiểu Đông vẫn cười vô cùng khiêm tốn: “Đường tổng, tạm biệt. Chờ anh bị zombie xé thành từng mảnh, tôi sẽ thả chó trong nhà xưởng ra, để chúng nó công anh về. À, nhưng chó trong nhà xưởng đều thích sạch sẽ, anh như vậy. . . Không biết chúng nó có ngại bẩn không nữa. . .”
“Ha ha ha ha.” Lại một tràng cười vang, trong lòng bàn tay Đường Ngạo lạnh ngắt.
Bảy năm trước, anh bị cha đuổi ra khỏi nhà, dùng hai vạn duy nhất trên người lập ra xưởng thuốc ASA. Khi đó xưởng chỉ có tám công nhân, vốn liếng ít ỏi.
Là anh từng bước tự phát triển đến ngày nay, có bốn vạn công nhân, quy mô tiền vốn hơn mười triệu, trở thành xí nghiệp kiểu mẫu của thành phố E. Nhưng bây giờ anh bị mọi người nhốt ở ngoài cửa, Đường tam công tử bảy năm gây dựng sự nghiệp, kết giao vô số bạn bè, đã từng hô phong hoán vũ khắp thành phố E lại không có lấy một người bạn ở trong công ty mình?
Phía sau, zombie càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng gần. Đường Ngạo cắn chặt răng, anh cần phải sống sót ra ngoài. Anh nắm thật chặt súng, dùng báng súng đập vỡ đầu một con zombie: “Tưởng Hồng Phúc, Chu Tân Quốc, tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá vì những gì đã làm hôm nay.”
Anh nhìn xung quanh, bên ngoài xưởng là rặng cây. Không thể tiếp tục do dự nữa! Anh chạy về phía góc trái nơi ít zombie nhất phá vây, súng trong tay cho dù đang chạy cũng không mất đi độ chính xác. Tay súng thiện xạ của bộ đội đặc chủng, dù bị sĩ quan huấn luyện đá ra khỏi quân đội, nhưng thân thủ cũng không tồi.
Anh đá bay một con zombie, bên ngoài là một hàng xe dài, anh nhảy lên một chiếc, cố ý phát ra tiếng vang lớn. Gần như tất cả zombie đều vây quanh đây, trong lỗ tai tràn ngập tiếng ha ha quái dị. Xung quanh không dưới trăm con zombie, mùi tanh làm người ta buồn nôn.
Đường Ngạo mệt đến mức thở hổn hển, ngồi trong văn phòng đã lâu, thể lực thoái hóa không ít. Có zombie bắt đầu trèo lên mui xe, anh bắn vào bình xăng của một chiếc ô tô phía xa. Ô tô bây giờ đều lắp trang bị chịu lực, không dễ nổ nhưng xăng cũng bắt đầu trào ra.
Anh lại dùng báng súng nện xuống hai con zombie bò lên. Sau cửa sắt nhà xưởng, Tưởng Hồng Phúc, Chu Tân Quốc và hơn một trăm viên chức ASA đứng nhìn.
Xăng chảy ra càng ngày càng nhiều, Chu Tân Quốc rốt cuộc không nhịn được: “Đường tổng của chúng ta dường như định chạy.”
Tưởng Hồng Phúc cầm súng bắn hai phát, nhưng vì ngắm không chuẩn nên không trúng. Bảo vệ Lý Tiểu Đông phía sau lão ta cầm lấy súng, ngắm rất lâu, cuối cùng bóp cò, nổ súng.
Đường Ngạo nghiêng người tránh, thấy đã đủ xăng mới rút bật lửa từ trong túi quần ra, bật lên, sau đó ném xuống đất. Trước lúc bật lửa rơi xuống đất, anh từ trên xe liều mạng nhảy qua rặng cây. Tiếng súng vang vài lần, nhưng anh không còn thời gian để tâm. Sau khi qua được rặng cây thứ hai, anh mới phát hiện đùi phải và tay phải. . . . . Chết tiệt, anh trúng đạn rồi!
May mà lúc này đại đa số zombie đều chết trong biển lửa, một phần ở ngoài vòng lửa cũng đã bị lửa ngăn cản, không phân biệt được phương hướng. Trong không khí phát ra tiếng vang xèo xèo như tiếng nướng