XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phiếu Cơm

Phiếu Cơm

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015

Lượt xem: 1341983

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1983 lượt.

uốt đời, con sẽ chọn ai?”
Lúc hỏi câu này, anh đột nhiên nhớ tới, đã từng có một thằng oắt đáng khinh hỏi Mạt Mạt rằng nó và ba ai quan trọng hơn. Khi ấy anh đã nổi trận lôi đình, đá bay thằng nhóc đó. Mà hiện giờ, anh lại cũng sa ngã đến mức này rồi.
Hải Mạt Mạt hơi nghiêng đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Mạt Mạt không chọn, Mạt Mạt muốn kết hôn với ba Hải ba và ba Đường!”
Tổng giám đốc Đường điên tiết: “Ngốc nghếch, xéo ngay!”






Giáo Dục Vỡ Lòng
Quá bất đắc dĩ, tổng giám đốc Đường chỉ đành phải ở lại chỗ Hải Minh Tiển một thời gian. Hải Minh Tiển dự tính anh muốn khôi phục hoàn toàn nhanh thì một tuần lễ, chậm thì mười ngày nửa tháng. Anh cả ngày phải nằm bẹp trên giường, có lúc Hải Mạt Mạt muốn lau người cho anh, Hải Minh Tiển cũng sẽ cấm.
May sao thời gian Hải Minh Tiển ở đây cũng không nhiều, bình thường đều là Hải Mạt Mạt ở với anh. Máy nhận tín hiệu trong não Hải Mạt Mạt đã được lấy ra, Hải Minh Tiển quyết định chăm luôn cả cô cùng Đường Ngạo cho dễ.
Thấy cô ngày ngày rảnh rỗi nằm bên giường, tổng giám đốc Đường liền quyết định giáo dục một chút, mục đích để nâng cao tình cảm.
Vì vậy anh kể cho Hải Mạt Mạt chuyện cổ tích nàng tiên cá, đó là câu chuyện buồn hiếm có trong số truyện cổ tích. Công chúa tiên cá cứu hoàng tử, vì muốn ở bên hoàng tử mà đánh đổi giọng nói cùng cái đuôi xinh đẹp để lấy đôi chân của con người. Nhưng kết cục hoàng tử và công chúa không thể sống hạnh phúc bên nhau.
Hải Minh Tiển vẫn có thói quen tự giặt quần áo nấu cơm, anh là mẫu đàn ông cực kỳ tỉ mỉ, mặc dù đã rơi vào tình cảnh như hôm nay nhưng cũng vẫn tự tại thoải mái.
Quốc gia mặc dù trông chừng anh ta chặt chẽ, nhưng cũng không khắt khe, dù sao anh ta cũng thật sự quá tài giỏi! Mà ngoại trừ công việc nghiên cứu của mình, anh ta kỳ thực rất đạm bạc. Có lúc nhốt anh ta trong phòng thí nghiệm mấy tháng, anh ta cũng hoàn toàn không nhận ra. Theo như lời Đường tổng hình dung thì đây là một trạch nam chính hiệu!
Chỉ có điều là trạch nam kỹ thuật điêu luyện mà thôi.
Hải Mạt Mạt thích táo bọc kẹo bơ, cả đĩa đều là của cô. Có thể ăn cơm cùng cả gia đình nên cô vô cùng vui vẻ. Lúc thì gắp đồ ăn cho Hải Minh Tiển, lúc lại gắp cho Đường Ngạo. Đường Ngạo mấy lần muốn mở miệng nhắc tới chuyện của Hải Mạt Mạt, phân vân một lát lại thôi.
Chỉ có Gâu Gâu mấy lần bày tỏ muốn dùng một nắm cơm đổi một miếng táo bọc kẹo bơ, Hải Mạt Mạt không cho. Một người một chó đang tranh giành.
Cứ như vậy, mấy ngày sau thân thể Đường Ngạo đã gần như hồi phục. Anh là người không chịu ngồi yên một chỗ, vừa khỏi bệnh đã lập tức đến thành phố D làm nhiệm vụ. Chỉ có điều anh vẫn không ngừng canh cánh chuyện của Tưởng Hồng Phúc và bản sao Hải Minh Tiển.
Trước mắt hai kẻ kia được thế lực nước ngoài bảo vệ đang chuẩn bị trở về bản quốc. Mà quốc gia sau khi bệnh dịch bùng nổ ở thành phố E đã lập tức giới nghiêm ở tất cả các cửa hải quan. Bọn chúng không thể nào quá cảnh được, đành phải trốn ở trong nước.
Hôm nay nếu đã xác nhận bọn chúng mang theo những loại virus kinh khủng như vậy, quốc gia chắc chắn sẽ không để chúng thoát. Bọn chúng cũng biết, nếu như bất chấp quá cảnh, quốc gia vì phòng ngừa virus bị đưa ra nước ngoài có lẽ sẽ không tiếc dùng bất cứ cách bảo vệ khủng bố nào.
Vì vậy đến giờ chúng vẫn tiếp tục lẩn trốn.
Đường Ngạo mang theo Hải Mạt Mạt đến thành phố D. Không có anh chỉ huy, hơn mười zombie màu bạc cũng đã bị đưa về thành phố E. Quốc gia vẫn không quá yên tâm, dù sao họ cũng không trao đổi ngôn ngữ được với đội bộ đội này.
Đường Ngạo trở về, lập tức mang theo bọn họ tiếp tục nhiệm vụ.
Nhiệm vụ dọn dẹp thành phố D được tiến hành trong một tuần lễ, tất cả zombie thân thể chưa chết cũng đã được vận chuyển đến khu cách ly tiến hành trị liệu. Thân thể đã chết nhưng khỏe mạnh thì cho vào đội.
Đường Ngạo chuẩn bị xây dựng lại thành phố E, cho nên liền mang toàn bộ đám zombie này về thành phố E.
Hải Mạt Mạt vẫn đi theo anh. Bọn họ tìm được một chiếc máy ảnh còn dùng được ở thành phố D, Hải Mạt Mạt hôm nào cũng mang theo chụp hình. Tổng giám đốc Đường bị ép tạo rất nhiều dáng pose quê mùa, anh hết cách, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.
Sau này trở về, trong một lần được tạp chí phỏng vấn, phóng viên hi vọng anh tạo dáng pose, lại bị anh lạnh nhạt ném cho một câu: “Não phẳng.”
Sau đó phóng viên kia tức giận, viết một bài dài bôi xấu anh.
Cuối tháng ba, thời tiết bắt đầu ấm dần. Cỏ dại ở thành phố E mọc um tùm càng làm tăng thêm vẻ hoang vu. Hải Mạt Mạt muốn đi ra ngoài mua chút hạt giống hoa, Đường Ngạo đương nhiên đi theo. Bọn họ muốn ra ngoài cần hai ngày xét duyệt, hơn nữa trong suốt hành trình cũng phải có người của quân đội đi theo.
Nói là đi theo, thực chất là theo dõi. Đường Ngạo không quan tâm, đưa Hải Mạt Mạt đến chợ ở thành phố A. Tô Bách dĩ nhiên cũng chạy tới đi cùng.
Một nhóm chừng 20 người, hùng dũng vây quanh Hải Mạt Mạt đi dạo phố.
Thành phố A là thủ đô, lần này mặc dù bệnh dịch b