80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phiếu Cơm

Phiếu Cơm

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015

Lượt xem: 1341981

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1981 lượt.

g là chó mang mầm bệnh nên bị hạn chế hành động. Nhà Đường tướng quân có trẻ con, sợ bọn chúng chơi đùa với nó nên Đường Ngạo không dẫn nó về nhà họ Đường.
Giờ thấy hai người về, nó cũng chẳng thèm ừ hử gì, nằm bẹp ở cửa. Hải Mạt Mạt chạy tới ôm nó dậy: “Gâu Gâu, xem tao mang đồ ăn ngon về cho mày này!”
Gâu Gâu vẫn không thèm quan tâm, cho đến khi Hải Mạt Mạt lấy món sườn ngũ vị hương từ trong túi bà Đường gói cho họ ra. Gâu Gâu mặc dù còn tức giận nhưng cũng không chống cự nổi mùi thơm ấy.
Đường Ngạo vào phòng tắm, Hải Mạt Mạt nằm ở trên giường đếm đồ hôm nay mua được và đồ chơi bà Đường cho. Cô mang theo sáu viên đá quý sáng lấp lánh, cô chỉ thích những thứ long lanh như thế, coi như hòn bi đặt trên giường nghịch.
Hải Mạt Mạt gật đầu: “Được, con và ba làm vợ chồng!”
Đường tổng im lặng: “Vậy Mạt Mạt không thể gọi anh là ba nữa, Mạt Mạt phải gọi anh.”
Hải Mạt Mạt nghiêng đầu, cô rõ ràng không hiểu tại sao làm vợ chồng thì phải đổi cách xưng hô. Nhưng cô cảm thấy rất thú vị, cho nên cũng lập tức gật đầu gọi: “Anh.”
Tổng giám đốc Đường mở cờ trong bụng, ôm cô lại thương yêu một lần.
Ngày hôm sau, tổng giám đốc Đường dậy từ sớm nhưng không ra ngoài. Anh đang xem blog của Hải Mạt Mạt. Trên blog toàn là ảnh Đường Ngạo và Gâu Gâu, nhiều nhất vẫn là ảnh tự chụp của Hải Mạt Mạt.
Trên giường, Hải Mạt Mạt vẫn còn đang ngủ say, bên ngoài trời chưa sáng, vạn vật đều tĩnh lặng. Tổng giám đốc Đường dùng blog của Hải Mạt Mạt đăng bài, chụp một bức Hải Mạt Mạt đang ngủ. Trong hình hai mắt cô nhắm nghiền, lông mi thật dài, mái tóc màu vàng xõa ra khắp giường nhuộm cả căn phòng lấp lánh như vàng chảy.
Anh viết một câu: “Chỉ có thế giới và em là không thể phụ.”
Mặc dù lúc ấy mới là năm rưỡi sáng nhưng lượt bình luận vẫn nhanh chóng vượt qua ba mươi nghìn.
Tổng giám đốc Đường buổi chiều sai Tô Bách sắp xếp một cuộc phỏng vấn trực tiếp, nội dung chủ yếu là về tình hình cụ thể của mấy đợt dọn dẹp lần này. Bên trên biết anh sẽ không nói lung tung nên cũng nhanh chóng phê chuẩn. Nhưng MC lại vô cùng nhạy cảm biết đây không phải trọng điểm. Quả nhiên trong cuộc phỏng vấn lần này đề cập đến vấn đề cá nhân của anh còn cụ thể hơn chuyện dọn dẹp thành phố.
Mà trong suốt cuộc phỏng vấn tổng giám đốc Đường luôn giữ vẻ mặt mỉm cười, kiên nhẫn lạ thường. Cuối cùng MC cũng hỏi đến quan hệ của anh và Hải Mạt Mạt. Tổng giám đốc Đường vô cùng nghiêm túc công khai: “Thật ra Mạt Mạt không phải con gái tôi.” Không biết người xem trước tivi phản ứng thế nào chứ riêng MC đã ngây ra như phỗng: “Ý anh là. . . . . .”
Tổng giám đốc Đường hoàn toàn không giấu giếm: “Tôi quen cô ấy nhờ một cuộc điện thoại.”
Anh miêu tả hết sức cặn kẽ ngày đó nhận được điện thoại của Hải Mạt Mạt, cô tưởng lầm anh là ba cô. Sau đó khi bệnh dịch bùng phát, hai người cùng nhau đồng hành thế nào. Dĩ nhiên là có hư cấu, điểm tô cho đẹp.
Anh không thể tiết lộ thân phận thật của Hải Mạt Mạt, không thể làm gì khác hơn là giao cho Hải Minh Tiển.
Sau cuộc phỏng vấn này, có người mời anh và Hải Mạt Mạt tham gia tiết mục. Đường Ngạo lấy lý do bận việc từ chối, sau đó đi tìm Hải Minh Tiển.
Hải Minh Tiển vẫn luôn ray rứt vì lần trước trong khi thành phố E bị hủy diệt mà mình lại hoàn toàn không biết, nên sau đó đã kiên quyết yêu cầu quốc gia lắp một chiếc tivi trong phòng nghiên cứu.
Anh ta đương nhiên cũng xem được cuộc phỏng vấn ‘siêu hot’ kia.
Sau đó tổng giám đốc Đường tới. Hải Minh Tiển cũng không ngốc, có thể nói anh ta cực kỳ đề phòng với lần viếng thăm lần này của tổng giám đốc Đường. Tổng giám đốc Đường đi tới trước mặt anh ta, vẻ mặt nghiêm túc im lặng một lúc lâu. Cuối cùng bất chấp mặt mũi, gọi một tiếng: “Chú Hải.”
. . . . . . Hải Minh Tiển lùi lại ba bước, cuối cùng đầu gối đập phải ghế ngồi, anh ta lập tức ngồi sụp xuống ghế xoay.
“Tổng giám đốc Đường có ý gì vậy?” Anh ta rõ ràng là đang tức giận: “Cậu muốn công khai thân thế của Mạt Mạt?”
Đường Ngạo hít sâu một hơi, cuối cùng quyết tâm nói liền một mạch: “Tôi muốn cưới Hải Mạt Mạt.”
Hải Minh Tiển không nghe rõ, cho đến khi anh lặp lại một lần nữa, anh ta mới trợn mắt: “Đường Ngạo cậu điên rồi à! Mạt Mạt đâu!” Anh ta cởi đồng phục ra ngoài tìm lính gác, còn gầm lên, “Hải Mạt Mạt!”
Đường Ngạo nghiêng người, một tay chống khung cửa ngăn anh ta lại: “Hải Minh Tiển, lúc này không phải tôi đang thương lượng với chú.” Hải Minh Tiển càng giận không nhịn được, túm lấy cổ áo anh: “Có phải cậu đã làm chuyện cầm thú với con bé rồi đúng không? Tôi vẫn cảm thấy ít ra cậu còn có nhân tính! Nhưng Đường Ngạo, con mẹ nó, cậu có còn là người không! Cậu và Tưởng Hồng Phúc có khác quái gì nhau!”
Đường Ngạo lẳng lặng mặc anh ta mắng, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Chú Hải, lúc này không phải tôi đang thương lượng với chú, tôi là đang cầu xin chú.” Anh dễ dàng hất tay Hải Minh Tiển đang túm cổ áo mình ra, chân phải móc cái ghế kéo tới, “Chẳng lẽ con mẹ nó, chú không nhìn ra người hiện giờ sa chân vào vũng bùn không phải cô ấy mà là tôi sao!”
Hải Minh Tiển nổi đi