
Tác giả: Tần Phương Ngọc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134605
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/605 lượt.
Thời gian một năm đảo mắt đã trôi qua. Tô Doanh San ở trong một ngôi miếu nhỏ thuộc vùng núi phía Nam, sống một cuộc sống bình tĩnh không tranh đua với người đời. Mấy ngày gần đây, tâm tình bất an cùng sợ hãi của nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, từng bước xóa đi sự thật tàn khốc kia.
Sau khi khúc mắc được từ từ cởi bỏ, nàng liền nhớ đến cha con Đổng Thiệu Vĩ, không biết bọn họ có khỏe không? Vết thương của hắn có gặp trở ngại gì hay không? Hạo Ân đã đến nhà trẻ chưa? Có cao lớn hơn không? Từng giọt từng giọt nhớ mong tích tụ lại thành từng đợt thủy triều thương nhớ, nàng biết, nàng đã có thể loại bỏ được bóng ma ác mộng, để trở lại bên cạnh hắn.
Cáo biệt trụ trì xuống núi, nàng ngước nhìn mặt trời, chậm rãi đi về hướng trạm xe buýt. Đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn nàng, nàng quay đầu lại, nhìn về phía chủ nhân của cặp mắt kia.
Ý cười hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn đến rồi. Hắn là người đàn ông đầu tiên và cũng là người cuối cùng của nàng, tình yêu của nàng đối với hắn vẫn chiến thắng tất cả cừu hận.
Đổng Thiệu Vĩ chạy nhanh tới hướng nàng, dịu dàng ôm nàng vào trong lòng ngực, hắn ra sức hấp thụ mùi hương thơm mát quen thuộc tản ra từ người nàng, chân thật cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Nàng đã biết Vĩ ca ca trong cảm nhận của nàng, nhất định sẽ kiên trì bảo vệ nàng, chờ đợi nàng. Cách đây rất lâu, nàng đã hiểu được hắn biết nàng ở nơi nào, cũng biết hắn đã rất nhiều lần trộm lên núi, trốn ở một bên nhìn nàng.
Tình cảm sâu nặng của hắn khiến cho nàng vô cùng cảm động.
Cách đó không xa có một chiếc Limousine đang đậu, trong xe, Tô Hạo Ân bất mãn kháng nghị với Hắc Lạc Kiệt cùng Bạch Sấu Hồng ngồi ở bên cạnh: “Tại sao con không thể đi đến phía trước nói chuyện với mẹ?”
“Bởi vì cha của con lâu lắm rồi không có nhìn thấy mẹ của con, sự xuất hiện của con sẽ phá hư bầu không khí của bọn họ.” Bạch Sấu Hồng nhìn đôi tình nhân bên ngoài xe, vì cuối cùng bọn họ cũng có kết quả tốt đẹp mà cảm thấy vui mừng.
“Nhưng con cũng thật lâu không có nhìn thấy mẹ nha!” Lúc nãy nó cùng cha tới đón mẹ, dự tính sẽ gây cho mẹ niềm vui bất ngờ, ai ngờ cha lại không cho phép nó đi lên phía trước, rất không công bằng nha.
“Còn nhỏ mà ranh như quỷ!” Lục Ức Quyên vươn tay gõ nhẹ đầu nó.
“Dì Lục, dì không cần đánh con, bụng lớn như vậy, còn ăn hiếp con nít. Con gái của dì Bạch thật là khá, rất đáng yêu, nhất định là thừa hưởng sự dịu dàng của dì Bạch, coi chừng dì sinh ra một đứa con gái hung dữ nha!”
Tiết Trấn Kỳ lập tức lộ ra vẻ mặt tràn đầy đồng cảm “Nhóc con, nói hay lắm.”
“Tiết Trấn Kỳ, có gan anh nói lại lần nữa xem!” Lục Ức Quyên tức giận trừng mắt hắn, hắn mà dám lặp lại lần nữa thì nàng nhất định không tha cho hắn.
“Chú Tiết, chú không cần sợ dì ấy, con đứng về phía chú.” Lời này vừa nói ra, Tô Hạo Ân lại bị Lục Ức Quyên cốc vào đầu một cái.
Tiết Trấn Kỳ tính tình nóng nảy cũng chỉ cười nói: “Chú Tiết không phải không có gan, là chú tôn trọng, yêu thương dì Lục của con thôi.”
Vẻ mặt hung dữ của Lục Ức Quyên chợt dịu xuống, hai gò má đỏ ửng lên.
“Dì Lục, dì đỏ mặt .”
“Con muốn ăn đòn hả! Nhóc con.”
Không quan tâm tới bọn họ cãi nhau um sùm, vợ chồng Hắc thị nắm tay nhau, chân thành chúc phúc cho Tô Doanh San và Đổng Thiệu Vĩ, cả đời có thể nâng đỡ lẫn nhau đến đầu bạc răng long.
Kết hôn đã được ba tháng, nhưng Tô Doanh San luôn cảm thấy không bình thường.
Đổng Thiệu Vĩ đối xử tốt với nàng đến mức không thể tưởng tượng nổi, mọi chuyện đều coi sở thích của nàng là nguyên tắc làm việc cao nhất. Nhưng không hiểu vì sao nàng vẫn cảm thấy là lạ nha?
Nàng hồi tưởng lại cuộc sống hôn nhân trong ba tháng này, con trai bị hắn đưa đến nhà trẻ đi học, mà nàng không phải cùng hắn đi làm, chỉ cùng Bạch Sấu Hồng, Lục Ức Quyên đi dạo phố nói chuyện phiếm, thật đúng với tiêu chuẩn “Nhàn thê lạnh mẫu”, đã như vậy nàng còn có cái gì không thỏa mãn chứ?
Nàng phe phẩy đầu nghi hoặc nhìn hắn, bình thường hắn luôn thích ôm nàng, quyến luyến hôn nàng.
Vào ban đêm, hắn dường như là sợ nàng đột nhiên rời đi, lúc nào cũng ôm chặt lấy nàng, hai thân hình kề sát vào nhau, cảm nhận được hơi thở lẫn nhau, bình yên đi vào giấc ngủ.
Những tháng ngày này vừa hạnh phúc lại vừa an toàn nha!
Nhưng không hiểu tại sao nàng vẫn cảm thấy hình như có điều gì đó không bình thường?
Đúng rồi! Hắn vừa kéo vừa ôm, lại vừa hôn thắm thiết, nhưng lại không tiến thêm một bước tiếp xúc thân mật nào nữa.
“Ông xã, không phải là anh không được chứ?” Tuy rằng đối với sự kiện kia nàng vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng khi đó hắn bị thuốc kích thích khống chế, nàng tin tưởng lúc này hắn tuyệt đối sẽ không làm nàng bị thương.
“Em nói cái gì?” Đổng Thiệu Vĩ bỏ văn kiện trên tay xuống, đứng dậy đi về phía nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực, cảm nhận được thân thể mềm mại nàng dán sát vào hắn, hắn liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ngón tay thon dài, nhỏ nhắn không an phận của nàng nhẹ nhàng xoa xoa lồng ngực hắn, nghịch ngợm trượt vào bên trong áo sơ m