
Tác giả: Tần Phương Ngọc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134608
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/608 lượt.
.
Thân thể truyền đến đau nhức, đã báo cho nàng biết lúc nãy đã xảy ra chuyện tàn khốc gì. Nàng nghẹn ngào nhìn lên khuôn mặt mà nàng yêu thương sâu sắc, thét gào lên án hắn: “Anh đã đạt được những gì anh muốn, vậy thì có thể thả tôi đi được chưa?”
“Còn muốn chạy, không có dễ dàng như vậy.” Sau khi hai người thân mật như thế, mà nàng lại vẫn muốn rời khỏi? Nàng đừng nghĩ chuyện cùng người đàn ông khác mãi mãi bên nhau, nàng đã là người đàn bà của hắn, cả đời này cũng đều như vậy, không ai có thể thay đổi được sự thật này.
“Anh dựa vào cái gì?”
“Bằng hiện tại tôi đã là người đàn ông của em.”
“Ta không có cho anh quyền như vậy.”
“Nhưng em cũng đừng quên tôi là ai.” Hắn thô bạo nâng cằm của nàng lên, “Tôi là tả phó bang chủ của Diễm bang, có nhiều quyền lợi, ta nghĩ em nhất định là hiểu rất rõ, chỉ cần tôi muốn giữ em lại, trên đời này có người nào dám nhảy ra nói không.”
“Giữ lại một người phụ nữ đã không còn yêu anh, đối với anh có ích lợi gì?” Yêu và hận đã quấn lấy nàng suốt ba năm, sao hắn không chấp nhận có hợp có tan chứ?
“Yêu thì sao? Mà không yêu thì sao? Lúc trước em luôn miệng nói yêu tôi, nhưng lại vứt bỏ tôi suốt ba năm, em coi tình yêu giữa chúng ta là cái gì? Bây giờ không yêu, ngược lại em có thể ở lại bên cạnh của tôi, để mặc tôi muốn làm gì thì làm, như vậy yêu và không yêu, tôi thà rằng lựa chọn không yêu.”
Bị người yêu bỏ rơi, đau đớn này tra tấn hắn suốt ba năm, hắn chính là vì nàng nà chịu hết nổi khỗ tương tư.
Cứ cho rằng không biết nàng đã gặp biến cố gì mà mất tích, hắn dùng đủ mọi cách để tìm kiếm tung tích của nàng, không nghĩ tới sự thật đúng là nàng thay lòng đổi dạ, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
“Nếu yêu mà phải thống khổ như thế, thì tại sao lại không tách ra, kiếp này không cần gặp lại?” Tình yêu của nàng đối với hắn không phải là không sâu sắc, không phải là có thể dễ dàng tách rời, chia lìa ba năm, khổ sở mà nàng phải chịu tuyệt đối không hề thua kém hắn!
“Chỉ có tôi chủ động nói không cần, không ai dám nói với tôi như vậy.”
Chẳng lẽ nàng không biết, tình yêu của hắn dành cho nàng quá lớn đến mức không thể thu hồi, cho dù nàng đối với hắn không còn một chút tình yêu, hắn vẫn muốn giữ lại nàng, hắn không thể để nàng đi.
“Không cần tiếp tục dây dưa nữa, được không? Anh hãy coi như là em phụ anh, là em có lỗi với anh, em thật lòng xin lỗi anh, tất cả hãy chấm dứt ở đây đi, được không?” Tô Doanh San dùng hai tay che mặt khóc rống, những khổ sở trong lòng nàng, ai có thể hiểu được.
“Em chỉ mong sao được rời khỏi anh ư?” Hắn thân thiết ôm nàng ở trước ngực, không để ý tới nàng đang giãy dụa, nhất định không chịu buông tay.
“Anh tội gì phải làm như vậy chứ?”
“Người đàn ông kia thật ra là ai? Anh không thể không bắt hắn, lóc thịt hắn, giết chết hắn. Nói! Hắn là ai vậy? Nói! Nói đi!”
Hắn giống như người lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, liên tục lay mạnh nàng.
Nàng không ngừng rơi lệ, nhưng vẫn không nói một câu.
“Đáng chết! Không được khóc, ai cho phép em rơi lệ, ai cho phép!”
Nước mắt Tô Doanh San càng rời càng nhiều, càng rơi càng nhanh.
Đừng hỏi nữa, tất cả đều là quá khứ rồi, không phải sao?
Khi đem sự thật ra phơi bày dưới ánh mặt trời, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận được đây!
Nước mắt của nàng hòa tan tức giận của hắn, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ âm thầm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thất vọng lau đi nước mắt trên mặt nàng. Lần đầu tiên kể từ sau khi tái hợp, hắn dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Bàn tay to xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt và hai tròng mắt sưng đỏ của nàng, nhìn thấy nàng như vậy làm cho tim của hắn đau đớn như bị người ta lấy xe cán qua.
Giọng nói dịu dàng quen thuộc, làm cho nàng quyến luyến khép hai mắt lại, tựa vào trong lòng ngực ấm áp của hắn, nước mắt dính ướt ngực hắn, làm tan chảy trái tim băng giá của hắn.
Nhìn khuôn mặt khóc đến mệt mỏi thiếp đi, trong lòng hắn không khỏi muốn rống giận hỏi ông trời, trong lúc đó giữa bọn họ thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Mất tích ba năm, nàng ở nơi nào?
Đã làm gì? Chung sống với người nào?
Người đàn ông đó là ai?
Hôm sau, thím Phương thấy hai mắt Đổng Thiệu Vĩ đỏ bừng, bộ dáng có vẻ không được thỏa mãn dục vọng, bà không khỏi âm thầm cười trộm. Thiếu gia tuy rằng quanh năm luôn lộ ra lớp mặt nạ giống như hàn băng, nhưng mà tận sâu trong đáy lòng vẫn như một cậu thiếu niên có tâm tính thiện lương của nhiều năm trước.
Đổng Thiệu Vĩ thấy vẻ mặt của thím Phương dường như rất sâu xa, trong lòng đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện một cảm giác không được tự nhiên, ra vẻ hờ hững lướt qua bà đi xuống dưới lầu.
Nhìn theo bóng dáng sắp rời đi của hắn, thím Phương vội vàng nói: “Thiếu gia, vị tiểu thư kia không chịu ăn uống gì cả, như vậy cô ấy có thể chống đỡ nổi sao?”
Bóng lưng thẳng đứng của hắn hơi hơi cứng ngắc lại, khàn giọng quát: “Mang thức ăn lên cho cô ấy ăn!” Nàng đã suốt một ngày một đêm chưa ăn cơm, nàng gầy yếu như vậ