
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1342245
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2245 lượt.
ời biết bao! Đến cả đứa trẻ chỉ mới mười bốn tuổi như anh còn thấy buồn cười nữa là, nhưng sau cùng, chẳng ai dám chê bai gì thầy cả, đối với những người như thầy khi em cười nhạo trước mặt họ thì cuối cùng lại đang tự nhạo báng chính mình”.
“Nếu còn sống, chắc chắn thầy ấy sẽ là một giáo viên tuyệt vời”. Vương Tranh mỉm cười nói. “Là người thầy có học sinh ở khắp mọi nơi, thầy ấy nhất định sẽ làm được điều đó”.
“Tiếc là thầy không ôm ấp nhiều hoài bão tới vậy”. Từ Văn Diệu vuốt tóc Vương Tranh. “Những gì thầy muốn rất đơn giản, ngày ngày chăm chỉ làm việc rồi lấy người con gái mình yêu, sau đó hiếu thuận với cha mẹ, chăm lo cho con cái. Thầy chỉ tâm niệm có được một cuộc sống bình thường… nếu như thầy còn sống…”.
“Có lẽ vì quan niệm quá cứng nhắc đó, nên thầy ấy mới không chấp nhận được biến cố đó”.
Từ Văn Diệu im lặng.
“Em có thể hiểu quan niệm cố chấp đó và cách nó trở thành thế giới quan vững như vách sắt thành đồng không ai lay chuyển được. Giống như mẹ em vậy, cuộc đời bà có rất nhiều bi kịch, những bất hạnh của bà là do chính quan niệm sống tạo thành. Hay như em, mượn lời của Tiểu Huyên thì, những quan niệm sống thâm căn cố đế đã ăn sâu bám rễ vào đầu, chúng cứng như đá. Em không thể làm tình với phụ nữ, không thể ngồi ngoài đường ăn kem, không thể to tiếng cãi nhau, hay không thể mặc áo sơ mi bẩn ra đường”. Vương Tranh cười, lại quay đầu nhìn Từ Văn Diệu. “Đây gọi là ngoan cố, người ta sống ở đời khó lòng tránh khỏi những điều đó. Nhưng em biết, sự ngoan cố của em và mẹ em khác nhau. Cố chấp của em chỉ dừng lại ở việc kiểm soát cuộc sống của chính mình, còn mẹ, ở rất nhiều thời điểm, lại muốn kiểm soát luôn cả cuộc đời của người khác”.
“Ý em muốn nói thầy anh cũng giống như vậy?”.
“Em không quen thầy ấy nên không thể đưa ra phán đoán tùy tiện được. Nhưng lần đầu nghe anh kể những bi kịch của thầy ấy, anh biết suy nghĩ đầu tiên của em là gì không?”.
“Nói anh nghe xem”.
“Em thấy người vô tội nhất là cô bạn gái”.
“Sao chứ?”.
“Chẳng qua cô ta có hơi hư vinh một chút, chỉ muốn tìm được người yêu có điểm tốt để có cuộc sống tốt hơn. Em biết với đa số đàn ông đều không thể chấp nhận chuyện người phụ nữ ‘một dạ hai lòng’, cho rằng đó là biểu hiện cho tính cách dâm đãng của cô ta. Nhưng cho tới tận ngày nay, sao chúng ta lại không thể thừa nhận đó là sự thật! Cô gái đó không phải là vật sở hữu của thầy anh, cô ta có quyền rời đi, chẳng cần biết vì nguyên do gì. Cô ta có quyền hư vinh, có quyền nông nổi… anh có thể lên án cô ta là người không có đạo đức, nhưng anh không thể vì vậy mà ép buộc không cho cô ta rời bỏ bạn trai mình, càng không thể đoạt đi tính mạng của cô ta”.
“Anh, anh đừng trách em nói thẳng, hay là bất kính với người đã khuất. Với tư cách của một người ngoài, em có quyền nói lên những lời công bằng và thương xót cho cô gái đó. Nếu thầy ấy không coi cô gái như vật sở hữu của mình mà chỉ xem như một lợi thế có được trong cuộc sống sau này, sẽ chẳng có việc thầy ấy không tiếp nhận được sự thay đổi, lại càng không có chuyện thầy ấy nổi điên đi cắt cổ người ta”.
Vương Tranh dừng lại, ngập ngừng một lúc thì lí nhí nói: “Xin lỗi anh”.
Từ Văn Diệu buông cậu ra, nhíu mày nói: “Em đang khiển trách thầy sao?”.
“Đúng vậy. Trong chuyện này, bi kịch xảy ra là do quan niệm sống, tính cách của thầy ấy, nhân tố tác động là anh… chẳng qua chỉ chiếm một phần nhỏ thôi”. Vương Tranh thở dài, dúi bàn tay anh vào lòng bàn tay mình, nghiêm túc nói: “Thầy ấy là người tốt, nhưng bên cạnh đó cũng là kẻ đơn thuần đến cố chấp. Quả thật, khi mười bốn tuổi anh đã làm sai rất nhiều việc, và đó thực sự là những sai lầm trầm trọng khiến người khác không thể tha thứ được. Nhưng ý định ban đầu của anh đâu phải muốn ai phải chết, đúng không?”.
Hai vành mắt của Từ Văn Diệu chợt đỏ au, anh ngẩng đầu nhìn trời, không đáp được nửa lời.
“Anh, hai người họ không phải do anh hại chết. Hãy tin em, nhé?”. Vương Tranh dùng hai tay ôm lấy mặt anh.
Từ Văn Diệu nắm tay cậu, người khẽ run lên vẫn còn cố nói: “Nhưng nếu không tại anh thì họ sẽ không chết”.
“Đừng nói nếu như, trên đời không có nếu như!”. Vương Tranh nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em tin tính cách quyết định số phận. Hai người họ, dù không có anh thì cũng sẽ vì nguyên nhân khác mà nảy sinh vấn đề. Người đã chết, chúng ta không cách nào phủi tay trốn tránh những trách nhiệm nặng nề của nó, nhưng phải học cách quẳng ưu phiền đi. Anh nghĩ mà xem, một người thầy tốt bụng tinh ý, biết học trò thầm mến mình lại còn mang trong lòng ác tâm… một người như vậy sẽ đối xử với học trò của mình thế nào? Thầy ấy có phải từng rất thích, rất quan tâm tới cậu nhóc vị thành niên đó không?”.
“Em… em đang buộc tội anh?”.
“Không, em chỉ nói lên cái nhìn của bản thân”. Vương Tranh nói một cách hùng hổ và đầy khí phách: “Người có quyền định tội anh không phải em, mà là người đang được siêu độ đằng kia… Nhưng anh à, em cũng là một người thầy, ở mức độ nào đó em cũng được tính là một giáo viên có lòng và có tâm huyết với nghề, em tin tưởng vào ý n