XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phồn Chi

Phồn Chi

Tác giả: Ngô Trầm Thủy

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1342240

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2240 lượt.

hơi chặt”.
“Anh chỉ cần ôm em vào lòng, kiểu gì cũng ngủ được”. Từ Văn Diệu bật cười. “May mà anh lo trên đường đi em lại bị lạnh nên đã lấy chăn theo, lúc này có thể xài tới rồi”.
Hai người vừa tán gẫu vừa lái xe từ từ về phía trước. Sau hơn một tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy một trạm thu phí đèn đuốc sáng trưng. Từ Văn Diệu đậu xe ở ven đường gần đấy, một bên là núi, chỗ đó tuy cách trạm không xa nhưng ánh đèn không thể chiếu tới được, hơn nữa xe qua xe lại cũng an toàn. Anh dừng xe, nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ khuya. Vương Tranh cũng đã buồn ngủ không chịu nổi nữa, lúc này đang dựa vào ghế ngồi ngủ gà ngủ gật.
“Tiểu Tranh, dậy nào, em có muốn tới nhà vệ sinh không?”.
Vương Tranh mơ màng mở mắt, nói: “Anh đi với em đi”.
“Được”. Từ Văn Diệu nhịn cười, tắt máy, sáp tới hôn Vương Tranh một cái, lúc này mới mở cửa, nửa ôm nửa kéo cậu ra khỏi xe. Vương Tranh vừa ra ngoài, tiếp xúc với luồng khí lạnh liền không chịu được mà rùng mình, xoa xoa mặt nói: “Lạnh quá, giờ đã cuối thu rồi sao”.
“Chắc là vậy, mau lại đây choàng thêm áo vào”. Từ Văn Diệu cởi áo ngoài của mình ra khoác lên trên vai cậu. “Đi thôi, lúc nãy anh thấy bên kia có nhà vệ sinh đó”.
Hai người đi về phía nhà vệ sinh công cộng, giải quyết vấn đề cá nhân, rửa tay. Vương Tranh nhác thấy gần đấy có một quầy hàng nhỏ, một ông lão đang ngồi trơ trọi một mình coi hàng, bán mỳ ăn liền và chút đồ uống vặt lại còn cung cấp nước nóng miễn phí để pha mỳ. Cậu nhìn thấy liền lên tinh thần, bước tới mua hai cốc trà sữa uống liền rồi xin chút nước nóng pha trà, sau đó đưa cho Từ Văn Diệu một cốc: “Anh uống một ly cho ấm tay đi”.
Từ Văn Diệu đón lấy, nói: “Tuy có hơi khó uống một chút nhưng nửa đêm nửa hôm lại được cầm một ly trà sữa nóng trong tay thế này cũng thấy hay hay”.
“Mà này, suốt cả quãng đường anh chưa ăn gì, bây giờ có muốn ăn chút sandwich không?”.
“Cũng được, mình về xe ăn đi, ngồi đây lạnh lắm”.
Vương Tranh gật đầu, bây giờ đã vào cuối thu, gió đêm ở trên núi thốc vào người lạnh buốt, khiến cậu thấy áo choàng đang khoác trên vai có cũng như không. Cậu không dám ỷ y, ngoan ngoãn theo anh về xe, lấy sandwich mua ở khách sạn để ở ghế sau ra, đưa cho anh một phần, bản thân ăn một phần.
Tuy bánh không còn giòn nhưng mấy thứ kẹp bên trong bánh vẫn tươi ngon, lúc này đang đói ăn vào lại vừa miệng, thêm cốc trà sữa nóng hôi hổi, hai người nhanh chóng giải quyết xong bữa khuya.
Vương Tranh ăn xong, ôm cốc trà trong tay ngước đầu nhìn trời, đột nhiên vui vẻ nói: “Nhiều sao quá! Á, kia là chòm sao Orion đó”.
Từ Văn Diệu mỉm cười vuốt đầu cậu, dịu dàng hỏi: “Em có muốn ra ngoài xem không?”.
“Dạ”. Vương Tranh mau lẹ gật đầu như con trẻ. “Suốt ngày cứ quanh quẩn ở thành phố, em cũng sắp quên mất ngân hà có hình dáng như thế nào rồi”.
“Em chờ một chút”. Từ Văn Diệu lấy chăn bọc kín Vương Tranh lại rồi ôm cậu xuống xe. “Bây giờ có thể an tâm ra đó”.
Vương Tranh cười ha hả, không giãy giụa, để mặc anh bế ra ngoài, ngồi lên trên mui xe ngắm sao.
Cả một bầu trời sao lấp lánh chớp tắt bất định, chòm Orion đứng ngay ngắn phía trên đỉnh đầu. Vương Tranh mở to mắt, tựa đầu lên vai anh nhìn một lúc lâu, sau đó thở dài, nói: “Bỗng dưng em lại nghĩ tới một chuyện”.
“Gì cơ?”.
“Em nghĩ, biết đâu hàng trăm năm trước cũng có một người như thế này, sau khi ăn no mặc ấm cũng tựa vào vai người mình yêu mà ngắm sao, người đó thấy vô cùng hạnh phúc và nghĩ rằng, không còn việc gì sung sướng hơn thế này, cho nên bắt đầu mơ tưởng tới một ít chuyện vụn vặt như: tại sao lại có các vì sao, hay những vì sao này rốt cuộc muốn nói điều gì với con người, đại loại có phải bên ngoài phạm trù cảm quan của con người có một chân lý tuyệt đối đang thống trị vũ trụ…”.
“Chính vì vậy mới có môn triết học”.
“Đúng thế, bởi vậy mới có triết học”. Vương Tranh khoái chí cười hi hi, hỏi Từ Văn Diệu: “Anh nhớ câu nói nổi tiếng của Kant[4'> không?”.
[4'> Immanuel Kant (1724 – 1804) người được xem là một nhà triết gia quan trọng bậc nhất của nước Đức.
“Đương nhiên”. Từ Văn Diệu hôn cậu một cái, dùng giọng nói trầm thấp của mình mà đáp: “Trên thế giới chỉ có hai thứ có thể khiến con người rung động từ tận tâm linh, một là những vì sao lung linh trên đầu chúng ta lúc đêm xuống, hai là quy tắc đạo đức trong tâm”.
Vương Tranh hài lòng mỉm cười.
Từ Văn Diệu lại ghì chặt cậu vào lòng, nói: “Tiểu Tranh, cảm ơn em”.
“Tại sao chứ?”.
“Vì anh thấy mình rất may mắn, rất thỏa mãn và hạnh phúc”, anh vùi mặt vào hõm vai cậu, nói với vẻ đầy vui sướng. “Cảm ơn em vì đã mang những điều đó đến cho anh”.
Vương Tranh ngạc nhiên trố mắt nhìn anh: “Này, sao anh có thể cướp những lời em định nói chứ!”.
Từ Văn Diệu sững ra, lúc sau lại phì cười, thấy lồng ngực sắp căng đầy hạnh phúc, càng siết lấy cậu chặt chẽ hơn, hỏi không xác định: “Em thực sự cũng cảm thấy như vậy chứ?”.
“Có một chút”. Vương Tranh cố ý đáp: “Chỉ hơi hơi thôi!”.
“Vậy bọn mình phải làm chút gì cho nó to lớn lên đi”, Từ Văn Diệu áp môi vào má cậu, sẽ sàng nói: “C