The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phong Lưu Đấu Oan Gia

Phong Lưu Đấu Oan Gia

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015

Lượt xem: 134591

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/591 lượt.

u nói các người ‘nhất môn nhị kiệt’*, tôi thấy ông một bộ dáng đê tiện như vậy, làm thế nào cũng không tưởng tượng được ông cùng chữ ‘kiệt’ có liên quan gì tới nhau.” Nhịn không được lại muốn đâm thọt hắn.
(R: nhất môn nhị kiệt: một nhà hai người tài).
“Cái gì ‘nhất môn nhị kiệt’ ?” Thiệu Doãn Cương hoàn toàn không biết cách mấy nữ sinh gọi hắn cùng Thiệu Doãn Thiên.
“Là nữ sinh gọi chung hai anh em họ Thiệu ông.” Nhún nhún vai, chẳng hề để ý giải thích.
“Nói tào lao!” Thiệu Doãn Cương vui vẻ lắc đầu phản bác, sửa chữa xưng hô. “Nếu muốn gọi chung anh em họ Thiệu, hẳn là phải kêu ‘nhất môn tam kiệt’ mới đúng.” Làm ơn đi! Không thèm tìm hiểu nhà bọn họ có bao nhiêu anh em đã gọi loạn, xem người thứ ba trong nhà hắn là người chết à?
‘Nhất môn tam kiệt’? Đỗ Lan sửng sốt, lập tức phản ứng. “Chẳng lẽ ông còn có anh hay em trai?”
“Là có một em trai dễ thương a!” Thiệu Doãn Cương mỉm cười, trong nụ cười lại có được loại tình cảm yêu thương hiếm thấy.
Thấy hắn cười dịu dàng, Đỗ Lan có chút kinh ngạc, làm sao cũng không tưởng tượng được hắn còn có một mặt như thế này. “Ông rất thương em trai sao?” Thật sự rất rõ ràng.
“Đương nhiên! Em trai nhà tôi thực đáng yêu nha!” Tuy rằng cá tính thực âm trầm, nhưng người nhà luôn luôn tốt, tất nhiên em trai nhà mình cũng là xịn nhất.
“Ông là mèo khen mèo dài đuôi a!” Xem hắn cao hứng a! Nhịn không được lại muốn đá đểu hắn.
“Đó là đương nhiên! Tôi đây là anh trai tốt……”
“Anh trai tốt? Ông vậy mà cũng dám nói……”
Hai người lại đấu võ mồm, tình cảm không biết là bạn hay thù từ những lời nói độc mồm độc miêng phát sinh.






Quan hệ vừa như bạn, vừa như thù của bọn họ là từ lúc đó mà thiết lập đi!
Suy nghĩ từ trong hồi ức dần dần trở lại, đầu ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt vui vẻ tươi cười trên ảnh, Đỗ Lan nhịn không được cười nhẹ……
Từ sau khi thua cuối kì lần đó, cô liền quyết tâm học tập, hai người cố ý vô tình cạnh tranh với nhau, lời nói với đối phương cũng đầy mùi thuốc súng như trước, nhưng hiểu biết lẫn nhau cũng là không ai bằng, làm chuyện xấu cũng sẽ tha người kia cùng xuống nước. Giao tình quỷ dị như thế vẫn kéo dài cho đến sau khi tốt nghiệp. Hắn đi nước ngoài học đào tạo chuyên môn, mà cô thì thi vào đại học trong nước tiếp tục lêu lỏng.
Nói đến cũng kỳ quái, hai người nhìn như có giao tình sâu nặng, cô lại chưa bao giờ từng chủ động liên lạc với hắn, thường thường đều là hắn gọi điện thoại tìm cô. Ba năm trung học là như vậy, trong mấy năm hắn ra nước ngoài học cũng là vậy.
Những năm hắn ở nước ngoài, ba đến năm ngày thì sẽ gửi e-mail cho cô chọc ngoáy một hơi. Cô sau khi nhận được, vui thì liền trả lời; lúc không muốn trả lời, thường thường sau khi hắn gửi chừng chục cái e-mail mắng cô bạc tình bạc nghĩa, mới bằng lòng trả lời một cái. Nhưng mà khoa trương nhất là, cách một khoảng thời gian, hắn sẽ gọi điện xuyên đại dương, chỉ để thông qua điện thoại cùng cô đấu võ mồm ít nhất một giờ, sau đó mới cam tâm tình nguyện ngắt điện thoại.
“Tiện bại hoại đáng giận, chỉ toàn tăng thêm chuyện cho mình!” Thấp giọng mắng, vẫn là thực nghe lời lấy từ trong ngăn tủ ra một lọ đất sét, ngồi vào một chỗ khác của bàn làm việc, bắt đầu tập trung nhào nặn.
Trong không gian yên tĩnh, thời gian từ từ trôi qua, không biết qua bao lâu, cô mới vươn vai một cái, dùng hai mắt nhập nhèm nhìn kĩ tượng đất vừa hoàn thành phác thảo sơ bộ, sau đó vừa lòng cười.
“Đại khái cũng không khác lắm, lần sau lên màu là có thể hoàn thành.” Thì thào tự nói, đem bức tượng trắng tinh đặt lên tủ gỗ thượng đẳng chờ cho khô cứng lại.
Sau khi dọn dẹp ngăn nắp xong, cô lúc này mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô cộng thêm đói bụng, đang muốn xuống phòng bếp tìm đồ ăn, bỗng dưng, chuông cửa vang lên ầm ỹ.
Mẹ nó! Nửa đêm như thế này ấn chuông tìm cô, trừ bỏ tiện bại hoại, không có người khác!
Mặt xanh mét, thở phì phì chạy ra, cửa vừa mở, cô trực tiếp cho hắn một chút chửi bới.
“Tên khốn kiếp, chỉ có ông mới vào lúc……” Nhìn đồng hồ trên tường một cái, tiếp tục mắng. “…hai giờ khuya điên cuồng ấn chuông cửa nhà người ta, ông còn có đạo đức không vậy?” Nửa đêm quấy rầy giấc ngủ người khác, sau khi chết xuống địa ngục cũng không có ai thương xót.
“Chỉ biết bà không ngủ sớm như vậy, mới tiện đường tới tìm bà a!” Lười biếng cười, Thiệu Doãn Cương hoàn toàn không biết ăn năn, từ cửa đi thẳng vào phòng khách, đưa tay đem ‘cống phẩm’ để lên bàn, lập tức đem chính mình quăng lên sô pha mềm mại, nhũn ra thành một vũng.
“Cho dù như thế, chính ông có chìa khóa sao không tự đi vào? Còn muốn tôi tự mình mở cửa nghênh đón, giỡn mặt sao!” Oán hận mắng, sau khi đóng sầm cửa, đi đến sô pha đơn bên cạnh ngồi xuống.
Kỳ thật chủ nhân chân chính của nhà trọ này chính là Thiệu Doãn Cương, bất quá lúc cô có ý muốn chuyển ra sống riêng, tìm gian phòng làm việc để tập trung công tác cho tốt, hắn tự nguyện cung cấp nhà trọ này cho cô ở, lại không thu tiền thuê nhà.
Đỗ Lan biết nhà hắn ở núi Dương Minh, tro