
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 134603
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/603 lượt.
ng phải có tiền vốn, người ta đẹp trai, anh tuấn lại nhiều tiền, không phải loại đàn ông bình thường như mấy anh có thể so sánh được……” Phe chị em phụ nữ vẫn duy trì quan điểm.
“Ê! Lời này đã hạ thấp toàn bộ đàn ông trong công ty rồi nha, chúng tôi làm sao kém hơn……”
“Người thật việc thật, sao còn sợ người khác nói……”
Đến lúc này, nam nữ đại chiến, đến nỗi Đỗ Lan không cẩn thận khơi mào đại hỏa, để tránh bị đạn bắn trúng, lặng lẽ thối lui ra ngoài cửa phòng ăn, vừa lúc gặp Triệu Văn Sơn đã xử lí xong công việc đi tới, lập tức chạy nhanh qua, vội vàng kéo hắn đi ra ngoài.
“Tránh mau! Bên trong đang bùng nổ chiến tranh, đừng ngu ngốc đi làm vật hi sinh……”
Trụ sở công ty Đông Hạo
“Anh cả, anh đi chỗ nào vậy?” Xe lăn vừa vào văn phòng tổng tài, Thiệu Doãn Cương đợi cả buổi lập tức kêu lên.
“Doãn Cương, em còn chưa có đi dùng cơm sao?” Nhìn thấy hắn, khuôn mặt nhã nhặn ôn hòa của Thiệu Doãn Thiên không phải không có kinh ngạc. Em trai này của hắn vốn không nhịn đói được, hiện tại đã muốn hơn 12 giờ trưa, hắn thế nhưng còn chưa có đi ăn cơm. Hôm nay là làm sao vậy?
“Chờ anh cùng đi dùng bữa.” Quăng ra một cái xem thường, Thiệu Doãn Cương cực kì ai oán. Mệt hắn hôm nay tình cảm anh em dâng trào, muốn tìm anh cả đi ăn một bữa, ai ngờ ngời này ngồi xe lăn so với có hai cái chân còn chạy lẹ hơn, không biết đi đến chỗ nào, để hắn ôm bụng đói chờ người.
“Tìm anh ăn cơm a? Anh còn chưa đói đâu!” Thiệu Doãn Thiên hứng thú cười, dù sao vừa được ‘tiếp tế’ một cái sandwich vừa lớn lại vừa ngon, hơn nữa hương vị rất giống với người nào đó trong nhà bọn họ làm, cho nên bụng hắn bây giờ còn cách tình trạng ‘đói’ một khoảng.
“Anh cả, bao tử anh là cục đá sao? Hiện tại đã lúc nào rồi, còn không đói?” Thiệu Doãn Cương hoàn toàn không tin.
“Vừa mới có vị tiểu thư ‘tiếp tế’ cho anh một cái sandwich, ăn cũng không tệ lắm.” Cười nói nguyên nhân.
“Anh cả, anh không nói lộn chứ? Trong công ty Đông Hạo chúng ta, có nhân viên nữ nào không biết anh, còn mời anh ăn loại sandwich mười đồng một cái? Anh lại nói ăn cũng không tệ?” Nghe vậy, Thiệu Doãn Cương thiếu chút nữa không nhịn được cười. “Cho dù cô ta muốn câu anh, ít nhất mời khách cũng hào phóng chút! Sandwich? Anh đừng làm em mắc cười.”
“Không phải loại mười đồng một cái.” Cười nhẹ sửa đúng. “Là tự làm, hơn nữa anh đoán người làm sandwich đó, chúng ta đều rất quen thuộc.”
“Anh cả, có gì nói thẳng, em bị anh quay không biết đường mò.” Nhíu mày, Thiệu Doãn Cương lười nghe hắn nói lòng vòng.
Thực không kiên nhẫn! Liếc mắt dò xét một cái, Thiệu Doãn Thiên bất đắc dĩ cười. “Hôm nay công ty không phải triệu tập nhân viên mới sao? Anh vừa mới gặp vị tiểu thư Doãn Nhân đề cử! Chính cô ấy mời anh ăn sandwich, hơn nữa anh đoán cái sandwich kia là Doãn Nhân làm cho cô ấy.”
“Cái gì? Anh gặp cô gái đầu tiên lão Tam thấy hứng thú trong đời?” Thiệu Doãn Cương mở to mắt, vội vàng hỏi rõ. “Bộ dạng như thế nào?” Từ hai ngày trước, lão Tam về nhà nhắc tới sự tồn tại của cô nàng này trước mặt bọn họ, hắn đã rất hiếu kỳ rồi.
Thật sự là tiêu chuẩn của hội viên ‘Hiệp hội bề ngoài’, câu đầu tiên đã hỏi người ta bộ dạng thế nào? Thiệu Doãn Thiên lắc đầu thở dài. “Là cô bé thực đáng yêu lại thân thiết.”
“Em biết rồi! Ý là muốn hỏi bộ dáng như thế nào.” Bị chụp lên mấy chữ ‘đáng yêu lại thân thiết’, cũng đủ để người ta biết không phải loại mỹ nhân xinh đẹp rạng ngời gì.
“Nói hươu nói vượn cái gì!” Cười mắng một tiếng, Thiệu Doãn Thiên đuổi người. “Không phải nói muốn đi ăn cơm sao?”
“Nói cũng đúng! Chúng ta đi.” Ăn cơm vạn tuế, vẫn là lo cho cái bụng trước
Thiệu Doãn Cương sang sảng cười to, đẩy xe lăn bay bay lại thang máy.
“Doãn Cương, em làm cái gì? Anh không đói bụng, em tự đi đi……”
“Anh cả, anh kể chuyện cười gì vậy? Em bỏ qua hẹn ăn trưa với diễn viên điện ảnh, chờ anh lâu như vậy, anh lại muốn em chịu cái loại cô đơn đau khổ khi phải ăn cơm một mình? Cho dù không đói bụng, tốt xấu cũng phải góp mặt cho đủ nhân số a……”
Lập tức, tiện phôi nào đó “theo lệnh anh cả”* đẩy xe lăn, cười ha ha chạy tới chỗ có đồ ăn ngon.
(R: theo lệnh ở đây là chỉ TDT hối TDC đi ăn lúc nãy)
Trong nhà ăn khách sạn năm sao nổi tiếng ngon miệng nọ, hai người đàn ông đều anh tuấn đang thoải mái thưởng thức cơm trưa, còn thỉnh thoảng mỉm cười nói chuyện với nhau. Hơi thở trên người họ phát ra tràn ngập khí chất của xã hội thượng lưu, hấp dẫn không ít ánh mắt của mấy cô gái xinh đẹp thùy mị.
Chính là mỗi khi tầm mắt nhóm thục nữ rơi xuống xe lăn dưới thân người nam ôn hòa nhã nhặn, cử chỉ lịch sự, đều không nhịn được khẽ thở dài.
Haiz…… Đàn ông chất lượng tốt như vậy, chỉ tiếc lại là người tàn tật.
Đối với ánh mắt kinh ngạc, tiếc hận của người ngoài, Thiệu Doãn Thiên như là không hề cảm thấy được, vẻ mặt vẫn ôn hòa tươi cười, nghe chuyện phong lưu gần đây của em trai.
“Doãn Cương, em thật sự nên quyết định đi! Tiếp tục như vậy không phải là cách!” Cười thở dài, Thiệu Doãn Thiên không phải không biết mấy ngày gần đây em trai hắn lại dính scandal