
Chức Nương Háo Sắc Của Phúc Hắc Vương Gia
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 134601
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/601 lượt.
với một cô diễn viên điện ảnh. Đều lên trang nhất báo chí mỗi ngày, muốn không biết cũng không được.
Cười quái dị một tiếng, Thiệu Doãn Cương liếc mắt mờ ám nói. “Anh cả, anh đang nói giỡn với em sao? Em làm sao có thể tự đi mua dây thừng về thắt cổ?” Loại chuyện tự chui đầu vào rọ ngu xuẩn này, hắn còn lâu mới làm.
Mỗi khi nói đến chuyện này, hắn luôn tỏ thái độ cà lơ phất phơ như vậy, làm cho Thiệu Doãn Thiên thật sự bó tay với hắn.
“Em cũng ba mươi, là lúc nên tìm cô gái tốt mà ổn định lại rồi.” Cười yếu ớt khuyên bảo.
“Khoan! Em còn hai ngày mới tới sinh nhật, bây giờ còn là hai mươi chín tuổi!” Lập tức bảo vệ tuổi thật của mình, tuyệt không đồng ý bị nói quá một tuổi.
Nghe vậy, Thiệu Doãn Thiên buồn cười. Cũng không phải phụ nữ, để ý như vậy làm gì?
“Hắc! Nói đến sinh nhật, nam nhân bà Đỗ Lan này còn chưa đưa quà cho em!” Đột nhiên nghĩ đến, Thiệu Doãn Cương kêu to. “Người này sẽ không cố ý làm bộ quên mất không tặng chứ?”
“Em hàng năm đều đòi quà từ Đỗ học muội, ngay cả mấy năm ở nước ngoài cũng thế, anh nghĩ em ấy tổn thất nghiêm trọng, hẳn là sẽ không dễ dàng quên như vậy.” Nhịn không được nói giỡn, trêu chọc đứa em trai cô gái nào đưa quà cũng không thèm để ý, lại nhất quyết đòi sống đòi chết quà của Đỗ Lan này.
“Anh cả, anh nói vậy là không đúng rồi! Em cứng rắn muốn cô ấy tặng quà, là vì kích thích cảm hứng sáng tạo của cô ấy a!” Vô cùng ủy khuất giải thích, vì chính mình tìm một lý do vĩ đại.
Nhớ tới những món quà Đỗ Lan tặng trưng bày trong phòng Doãn Cương, Thiệu Doãn Thiên nhịn không được nở nụ cười. “Thực mệt cho em có thể nghĩ ra lý do như vậy!”
“Vì bạn bè, hình tượng quý giá của em cũng để cô ấy chà đạp a……” Bắt đầu cảm thán tấm lòng rộng lượng của chính mình.
Chú mày còn có hình tượng sao? Lúc hắn đang định nói tiếp, đột nhiên, một khuôn mặt không xa lạ lọt vào tầm mắt, khiến Thiệu Doãn Thiên không tự giác nhìn kĩ lại vài lần.
“Anh cả, anh nhìn gì vậy?” Phát hiện lực chú ý của hắn bị dời đi, Thiệu Doãn Cương quay đầu nhìn theo.
“Là Đỗ Lan, anh hẳn là không nhìn lầm đi?” Thiệu Doãn Thiên nhẹ cười hỏi.
Mà lúc này, Đỗ Lan bên kia cũng không phát hiện ra bọn họ, sau khi vui vẻ cùng Triệu Văn Sơn dùng cơm, hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi nhà hàng.
“Thật đúng là khéo! Không ngờ sẽ ở đây gặp cô ấy! Bất quá, người kia là ai?” Không đuổi theo chào hỏi, nhìn theo thần ảnh hai người rời đi, Thiệu Doãn Cương ngược lại đặt câu hỏi đối với anh cả nhà mình.
Hắn dám lấy toàn bộ gia sản ra đánh cược, gã kia nhất định có ý với nam nhân bà! Bởi vì ánh sáng trong mắt gã đó, cao thủ tình trường như hắn thật sự rất quen thuộc!
Còn có, nam nhân bà lúc nào quen biết một tên như vậy, sao chưa từng nghe cô nhắc đến? Mệt hắn mỗi lần quen bạn gái, cô đều rành mạch, bản thân cô lại giấu không nói với hắn, có còn xem hắn là bạn bè hay không?
Nhất thời, Thiệu Doãn Cương buồn bực.
A…… Trong không khí hình như phảng phất có mùi dấm chua thì phải? Thản nhiên liếc nhìn em trai nhà mình, Thiệu Doãn Thiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Có lẽ sợi dây thừng kia từ mười mấy năm trước đã bò lên cổ Doãn Cương, nếu không mặt hắn làm gì lại thối đến vậy?
Lúc này, Thiệu Doãn Thiên đột nhiên có tâm tình xem kịch vui……
Ban đêm, chuông cửa nhà trọ lại một lần nữa vang lên ầm ĩ.
Lúc Đỗ Lan chạy đi mở cửa thì trong tay đang cầm cọ vẽ, đầu tóc ngắn rối tung như tổ quạ, hai má không biết dính màu từ lúc nào.
“Nam nhân bà, bà giả quỷ dọa người hả?” Thiệu Doãn Cương cả ngày buồn bực, sau khi cửa vừa mở ra, nhìn thấy bộ dạng của cô, đột nhiên có tâm tình nói giỡn.
“Đi chết đi! Miệng thối không nói được lời dễ nghe.” Làm quà sinh nhật cho hắn, lại bị hắn trêu chọc, có thiên lý không đây?
Ý bảo hắn tự tiện, Đỗ Lan trở lại phòng làm việc tô cho xong vài nét cuối cùng.
“Gặp người nào? Không có a!”
Chuyện nam nhân bà cùng tên kia gặp mặt, thế nhưng lại cố ý giấu hắn. Thiệu Doãn Cương cảm thấy có chút mất mát cùng … tức giận vì không được tin tưởng!
Đúng vậy! Chính là tức giận! Nguyên nhân tức giận không hẳn chỉ có chuyện cô giấu diếm hắn, hắn không rõ lắm. Nhưng có thể khẳng định, ngọn lửa bức bối kia từ giữa trưa vẫn cháy đến bây giờ……
“Tiện bại hoại, ông không thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy!” Cuối cùng làm xong, Đỗ Lan mới từ phòng làm việc đi ra, liền nhìn thấy hắn mặt mày xanh mét nằm trên sô pha.
Chẳng lẽ thân thể mình đồng da sắt này của hắn cũng có một ngày vi khuẩn xâm nhập được? Rốt cuộc vi khuẩn bệnh gì mà lợi hại đến vậy? Hẳn là nên chạy đi báo cáo cho trung tâm sinh hóa quốc gia đến lấy mẫu, đem chúng nó bồi dưỡng thành vũ khí sinh hóa phục vụ quân đội.
Mặc dù trong đầu loạn chuyển một đống ý tưởng tào lao, cô vẫn phát huy tình yêu đồng bào, một tay đặt lên trán hắn, một tay đặt lên trán mình…… Không phát sốt a! Vậy tên này trưng ra mặt thối làm gì?
“Này! Ông ‘mặt mâm’ cho ai xem vậy?” Mặc kệ hắn gương mặt như người chết của hắn, Đỗ Lan ngồi xuống sô pha đơn chuyên