watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Tác giả: Tô Hành Nhạc

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134384

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/384 lượt.

tông cửa ra ngoài...
Nhan Thế Ninh rửa mặt chải đầu xong vừa mới trèo lên giường, bỗng nhiên nghe cánh bị đẩy mạnh ra thì giật nảy mình, nhìn bộ dáng của Bùi Cẩn càng thêm kinh hãi: "Huynh làm sao vậy?"
Chỉ thấy quần áo Bùi Cẩn lộn xộn, thở hổn hển, đôi mắt vẫn còn phiếm đỏ, toàn thân tỏa ra tính cách của dã thú đang phát điên.
Bùi Cẩn khốn khổ đến bên giường, ôm eo nàng lăn một vòng trên giường, giọng nói khàn khàn: "Ta bị Thu Nguyệt bỏ thuốc rồi!"
"Hả?" Nhan Thế Ninh còn chưa kịp nói gì, người đã bị đè xuống, miệng bị ngăn chặn, cảm giác có vật gì đó cứng rắn dưới bụng, tứ chi nàng lại trở nên cứng ngắt.
Chẳng lẽ, động phòng ngay đêm nay sao?
Đang lúc tinh thần của Nhan Thế Ninh không yên, đột nhiên Bùi Cẩn lại buông nàng ra.
...Sao lại thế này?
Bùi Cẩn ôm nàng mỉm cười nói: "Cô yên tâm, ta đã nói rồi, cô không bằng lòng, ta sẽ không chạm vào cô. Đặc tính của thuốc này ta có thể nhịn!"
Nhan Thế Ninh nhìn hắn thả mình ra nằm vật xuống, thấp thỏm trong lòng hơi buông xuống, nhưng nhìn bộ dáng cau mày chịu đựng thống khổ của hắn lại do dự.
"Vì sao Thu Nguyệt lại bỏ thuốc huynh?" Nghĩ một lát, Nhan Thế Ninh nhịn không được hỏi.
Bùi Cẩn lại ôm nàng vào ngực, nói: "Nàng là người Uy Quốc công đưa tới làm nha hoàn thông phòng, định rằng sau này sẽ làm thiếp, mà ta vẫn không hề chạm vào nàng, hôm nay nàng lại bị phạt tự đóng cửa suy ngẫm, nóng nảy, muốn gạo nấu thành cơm thôi!"
Khi nói chyện, hắn lại không nhịn được hôn lên môi Nhan Thế Minh, tay cũng mò vào áo lót, thuần thục cởi bỏ cái yếm, sau đó một tay chụp lên chỗ mềm mại kia.
Mềm mại trơn nhẵn, thật sự là nắm rất thích không nỡ buông tay, nhất là lúc dùng đầu ngón tay khảy khảy làm hai điểm hồng dựng đứng lên, vô cùng đáng yêu.
Nhan Thế Ninh bị xoa nắn hô hấp cũng rối loạn, vội vàng đẩy hắn ra: "Vậy nếu là nha đầu thông phòng của huynh, huynh phải để nàng hầu hạ chứ".
Bùi Cẩn nghe vậy, cấu mạnh vào môi nàng, Nhan Thế Ninh bị đau, thở ra tiếng, nhưng lúc cảm giác tê ngứa kia lan ra thì tiếng kêu lại trở thành tiếng rên.
Bùi Cẩn nhìn nàng đỏ mặt chau mày lại, lại hôn một cái nói: "Ta chỉ muốn một mình cô, những người khác đều không được".
Giọng nói này, lười nhác lại kiên định, khàn khàn lại có từ tính, truyền vào tai lại thấy mất hồn.
"Nhưng ta biết cô không muốn, cho nên hôm nay ta sẽ chịu đựng". Nói xong, Bùi Cẩn lại buông nàng ra.
Nhan Thế Ninh nghe hắn nói những lời này, lại thấy hắn phải đau khổ chịu đựng dày vò, có hơi áy náy. Nếu nàng đã gả cho hắn, làm chuyện đó cũng là thiên kinh địa nghĩa (là điều tất nhiên), như bây giờ hắn cũng đã cố kìm nén rồi...
"Hoặc, hoặc là, huynh không cần nhịn nữa..." Nói xong, giọng nói của Nhan Thế Ninh đã thấp đến đến cực điểm.
Bùi Cẩn nhìn nàng cúi đầu ngượng ngùng, khóe miệng lộ ra nụ cười gian trá, nhưng rất nhanh lại khôi phục thần sắc thống khổ kiên định: "Không, Thế Ninh, ta có thể nhịn".
"..." Nhan Thế Ninh ngây ngẩn cả người, vừa rồi nàng còn tưởng sau khi hắn nghe được sẽ bổ nhào tới chứ.
Xem ra, đúng là hắn rất tốt ---- Hình tượng tiểu nhân ti bỉ của Bùi Cẩn trong lòng nàng nháy mắt đã cao lớn hơn.
Nhan Thế Ninh lặng lẽ quyết định, sau này sẽ không bao giờ đá hắn nữa.
...
Bắc Đẩu bên kia vô cùng buồn bực thu dọn ngăn tủ vừa bị lục nát nét ---- Không phải là tìm thuốc giải của xuân dược sao, đảo lộn hết cả lên làm cái gì chứ!
Làm đảo lộn cũng không thu dọn, hai mắt sáng lên đã rời đi, cũng không biết muốn làm gì!
...
Đêm hôm nay, Bùi Cẩn quay cuồng vô số lần, mò mẫm vô số lần, sau đó mới đến câu: "Cuối cùng dược tính cũng hết". Mà Nhan Thế Ninh nhớ đến hình tượng vĩ đại kia của hắn, cũng không phản kháng, kết quả là ---- Vì sao lại cảm thấy cả người đều bị sờ mó hết vậy!
Còn Thu Nguyệt trong thư phòng, tim nàng chỉ còn là tro tàn, đã đến tận nước này, Bùi Cẩn cũng không muốn chạm vào nàng...
Ngày hôm sau, Bùi Cẩn dậy sớm, nhìn Nhan Thế Ninh ngủ trong lòng, lại lộ ra nụ cười xảo quyệt, nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn lại trở nên lạnh lùng.
Thu Nguyệt không thể giữ lại được nữa!
Nhưng mà, Thu Nguyệt là người của Uy Quốc Công đưa tới, làm sao mới có thể danh chính ngôn thuận tống nàng trở về?
Cần phải tìm một lý do khiến Uy Quốc Công không thể phản bác lại!






Cô Là Thê Tử Không Có Lương Tâm!
Thấy Nhan Thế Ninh có dấu hiệu tỉnh lại, Bùi Cẩn lại nhếch miệng nở nụ cười, Nhan Thế Ninh liếc nhìn hắn, xoay người tiếp tục ngủ.
Bùi Cẩn vội vàng đẩy đẩy nàng: "Mau dậy đi, mau dậy đi!"
Nhan Thế Ninh xoay người, chau mày lại, hắn thúc giục như vậy là có chuyện gì sao?
Ai ngờ Bùi Cẩn cười nói: "Phải dậy đọc sách rồi".
Nhan Thế Ninh vừa nghe lời này thì rất kinh hãi, ngồi dựng dậy, trừng to mắt: "Không phải là huynh muốn..." Nói xong làm động tác cắt cổ.
"Cô nghĩ đi đâu vậy. Ta định đưa nàng về phủ Quốc Công". Bùi Cẩn khinh thường nói.
"..." Vậy vừa rồi anh giả làm cái bộ dạng hung thần ác sát kia làm gì chứ!
"Nhưng mà ta cần có