watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Tác giả: Tô Hành Nhạc

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134202

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/202 lượt.

en vào quần áo của nàng, sau đó chạy thẳng tới điểm mẫn cảm nhất của nàng, ra sức vuốt ve. Bởi thế, trong nháy mắt, Nhan Thế Ninh liền đỏ ửng cả mặt, mềm nhũn cả người.
Bùi Cẩn thấy thế, cười hắc hắc, sau đó lập tức xoay người đè nàng dưới thân, cởi áo, một đường tiến vào…

Vì muốn che lấp vết sẹo trên ngực Nhan Thế Ninh, Bùi Cẩn mới theo đám lệ cơ Tây Vực học kỹ xảo xăm mình, nhưng đến khi thực sự bắt tay vào làm, hắn lại không thể nào xuống tay được.
Nhan Thế Ninh buông lỏng vạt áo, bờ vai và hai luồng tuyết trắng bại lộ trong không khí, lại bởi vì khẩn trương mà cắn đôi môi, nhìn thế nào cũng thấy… tiêu hồn ~ ~
Thế là, mỗi lần phải thi châm, lại nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Thế Ninh, bụng dưới của Bùi Cẩn lại lập tức căng thẳng, sau đó dứt khoát ném châm đi, nhào tới…
Lặp lại nhiều lần như vậy, đến cuối cùng Bùi Cẩn vẫn phát huy được tài năng, xăm được một đóa hồng liên lên trên ngực Nhan Thế Ninh.
Tất nhiên, hắn còn cố ý khắc một chữ “Cẩn” lên đó. Lý do là: Làm ký hiệu, kiếp sau dễ tìm.
Nhan Thế Ninh là của hắn, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, cũng đều là của hắn!
Sau khi biết được ý nghĩ này của hắn, Nhan Thế Ninh lại trợn mắt phủ quyết, lý do là: Kiếp này đều bị chàng phiền chết rồi, ai còn muốn cùng chàng kiếp sau nữa!
Bất quá, khi Bùi Cẩn đi vào giấc ngủ ngàn thu vào năm tám mươi tuổi, Nhan Thế Ninh ghé vào trên người hắn nói nhỏ một câu, sau đó, nhắm mắt lại, cũng không tỉnh lại nữa.
Nàng nói, “Lão già này! Cũng không chờ thiếp một chút!”






Nhật Ký Trưởng Thành Của Bùi Tiểu Điểu
Bùi Tiểu Điểu đã được một tuổi nhưng sống chết không chịu cai sữa khiến phủ Hiền vương vô cùng đau đầu. Cuối cùng Bùi Cẩn linh quanh chợt lóe, có chủ ý.
Bôi hoàng liên lên ngực Nhan Thế Ninh, Bùi Tiểu Điểu ngậm vào, cay đắng liền khóc lớn.
Bùi Cẩn cười nói, “Nhớ năm đó lão tử ta đây cũng phải chịu tội này, chúng ta lưỡng cam khổ cùng a!”
Bùi Tiểu Điểu nhìn lão phụ thân nhà mình vui sướng khi người gặp họa, càng khóc lợi hại hơn.
Bùi Tiểu Điểu rơi lệ, “Ta muốn tiến cung nhờ cậy Thập Tam thúc, ô ô…”
Bùi Tiểu Điểu tám tuổi, trong một lần vào cung chơi, nhìn thấy trên bàn của Thập Tam thúc bày một cái ấn, cảm thấy rất đẹp, liền cầm lấy đùa nghịch. Về sau đùa nghịch đến mức làm mất luôn cái ấn kia, sau đó bị đánh… bởi vì đó là quốc tỷ.
Bùi Tiểu Điểu mười tuổi, rời khỏi kinh thành, chuyển đến Nam Cương. Thấy Thập Tam thúc càng lúc càng xa, nước mắt rơi không ngừng.
Sau đó đến Nam Cương, Bùi Tiểu Điểu bắt đầu viết thư cho Thập Tam thúc.
“Nam Cương chơi rất vui, Thập Tam thúc cũng tới chơi đi.”
“Hôm nay trời mưa, hôm qua cũng mưa, hôm kia cũng mưa, hôm kia nữa cũng mưa, đã mưa nửa tháng rồi, Thập Tam thúc, nếu thúc không đến, cháu sẽ mọc nấm mất.”
“Thập Tam thúc, hôm nay Bùi Vân Thụy lại đánh cháu.. Khóc… Thúc mau tới nha.”
“Thập Tam thúc, hôm nay là sinh nhật cháu, ở đây nói vào sinh nhật, nếu ước một điều thì sẽ trở thành hiện thực, cháu ước thúc có thể sớm tới đây..”
“Hóa ra là bọn họ gạt người! Hừ!”
Bùi Tiểu Điểu mười bốn tuổi.
“Ta và Bùi Vân Thụy không đội trời chung! Hừ! Ta muốn bỏ trốn khỏi nhà!” Dứt lời, Bùi Tiểu Điểu liền thu thập hành lý, tiến quân thẳng về kinh thành!
Thập Tam thúc! Cháu đến đây!
TOÀN VĂN HOÀN