
Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134200
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/200 lượt.
n tại, đã là thời điểm các tiểu thanh niên giao lưu.
Nhan Thế Ninh phe phẩy cây quạt, ngồi trên giàn hoa, nhìn từng đôi từng đôi, híp mắt cười —– có trời mới biết nàng thích nhất là lúc này, nhìn cảnh tượng chàng chàng thiếp thiếp, thật sự là thú vị chết người.
Nhan Thế Tịnh thấy thế, lại rất bất mãn, hung hăng cấu nàng một cái nói: “Này, tỷ đừng ngồi như vậy a, thấy thích thì mau mau đi đi a, ghét nhất bộ dạng giả vờ đoan trang này của tỷ !”
Nhan Thế Ninh bị đau, thở nhẹ ra tiếng ——Vị chủ nhân này không có việc gì liền thích cấu véo người khác.
Nhan Thế Tịnh vốn đang định giáo huấn một chút, ánh mắt liếc thấy một người đi qua, cũng bất chấp mọi thứ, nói một câu: “Tỷ đã quên mục đích hôm nay tới đây?” Sau đó liền nâng váy đi theo.
Nhan Thế Ninh nhìn người nọ đi qua, hé miệng nở nụ cười, xem ra trong vườn lại xuất hiện thêm một đôi rồi.
Nhan Thế Ninh sẽ không khờ dại cho rằng cây đào đã chết mười tám năm nay của nàng hôm nay lại có thể nở rộ, cứ xem tất cả mọi người trong vườn coi thường sự tồn tại của nàng thì biết.
Có thể tham gia cung yến không người nào không nhắm cho mình vài người, đối với chuyện của nàng mọi người cũng đã sớm biết quá rõ, bởi vậy, không ai muốn lãng phí thời gian trên người nàng.
Mà nàng, tốt xấu gì cũng sắm vai một mỹ danh hiền lương thục đức, tất nhiên sẽ không chủ động tiến lên.
Sau đó, từ trong tay áo lấy ra một bầu rượu, một mình chậm rãi uống, tự mình thoải mái vui vẻ đi !
Nhìn đông nhìn tây, tầm mắt của nàng dừng trên người một nam tử cách đó không xa.
Nhất thời, trên mặt thủy chung vẫn duy trì vẻ cẩn trọng tươi cười dần dần biến mất: “Mẹ kiếp! Thằng nhãi này !”
Nghĩ nghĩ, vội đứng dậy bỏ đi, đối với người này, vẫn là nên tránh xa đi, nếu như vì hắn mà hỏng việc lớn, vậy xem như kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
“Nhưng mà thằng nhãi này không phải đi Nam Cương sao, thế nào mà đột nhiên đã trở về rồi?”
Mà bên kia, Bùi Cẩn nhìn một bóng dáng quen thuộc vội vàng rời đi, suy nghĩ một chút, cũng đi theo.
Nhan Thế Ninh một đường bước xuyên qua những cây hoa liễu, bước chân rất nhanh, bên cạnh có người thấy không khỏi nghi hoặc —— nàng không phải là vẫn luôn rất thục nữ sao, thế nào bỗng nhiên lại vội vàng như vậy? Thật là hoàn toàn mất hết phong độ!
Cũng không biết đi bao lâu, thấy chỗ núi giả rậm rạp cực kì bí mật, Nhan Thế Ninh liền ngừng lại, có lẽ một nơi vắng vẻ thế này sẽ không có người tới, nàng chọn một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mà lúc này, từ sau núi giả truyền đến tiếng rên nhẹ.
“A…….A, chàng nhẹ một chút.”
“Ta nhớ nàng muốn chết”
“Chàng…..A…..Đừng làm bẩn váy ta.”
“…..”
Nghiêng đầu nhìn, xuyên qua khe hở của núi giả, mơ hồ thấy tay một người chống trên núi đá, mà người còn lại đang đỡ eo nàng ra vào. Nhan Thế Ninh vừa thấy, đỏ mặt tía tai. Mà đợi lúc nàng kia quay đầu lại quấn quít hôn nam tử kia, nàng càng kinh ngạc hơn. Bởi vì nàng kia chính là muội muội nàng, Nhan Thế Tịnh.!
Vậy nam tử này, hiển nhiên là thái tử điện hạ rồi !
Nhan Thế Ninh hít sâu một hơi, sau khi nghĩ đến cái gì, nở nụ cười —–Chẳng trách đôi mẫu tử này lại mang một bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay, thì ra là thế.
Nâng váy nhanh chóng bỏ đi, Nhan Thế Ninh nhìn trời xanh mây trắng, phe phẩy cây quạt: “Cuộc sống tốt đẹp như vậy, ta lại đi nghe lén, không được, không được.!”
Mà ngay lúc nàng muốn chuyển sang hướng khác, lại không nhìn kĩ, đụng phải một người.
Lúc ngẩng đầu nhìn thấy một bộ mặt tràn đầy ý cười kia, Nhan Thế Ninh thiếu chút nữa muốn mở miệng. Bùi Cẩn thấy thế, vội vàng che miệng của nàng, sau đó nhanh chóng kéo nàng rời đi.
“Huynh buông tay ra !” Thấy đã đi thật xa, thằng nhãi này vẫn còn bụm miệng nàng, Nhan Thế Ninh vội hất ra, cả giận nói.
Bùi Cẩn nhìn bộ dạng của nàng, nhịn không được nở nụ cười: “Ta đã nói, đại tiểu thư của Nhan gia làm sao có thể là kiểu mẫu hiền lương thục đức, trong ấn tượng, đây chính là tiểu sư tử răng nhọn móng sắc a ! A không phải, hiện tại phải là lão sư tử rồi !”
Nhan Thế Ninh nhìn vẻ mặt trêu tức của hắn, nhịn xuống kích động muốn đánh người.
“Nhưng cô cũng thật có nhã hứng, cư nhiên lại đi nghe lén, chẳng lẽ tịch mịch khó nhịn rồi hả?” Bùi Cẩn vẫn cười như gió xuân.
Ánh mắt Nhan Thế Ninh như đao, nhớ lại năm đó hắn thường lấy nàng mua vui, lại thu hồi giận dữ, đưa ra một bộ dáng tươi cười: “Cửu vương gia nói đúng”
Bùi Cẩn, con thứ chín của thánh thượng, năm nay hai mươi bốn, xưa nay luôn ôn hòa khiêm nhường, người đời gọi là Cửu Hiền vương.
Nhưng Nhan Thế Ninh biết rõ, bốn chữ “ôn hòa khiêm nhường” thật sự cùng thằng nhãi này không có nửa văn tiền quan hệ ! Đây chính là mặt ngoài ôn văn nho nhã, bên trong đê tiện vô sỉ, thiên hạ đệ nhất dối trá mặt người dạ thú a !
Đúng lúc này, hai người sau núi giả xong việc, vì để tránh nghi ngờ, thái tử đi ra trước.
Nhìn thấy hai người đứng ở chỗ không xa, trong lòng thái tử rơi lộp bộp.
Bùi Cẩn đã sớm thu hồi vẻ vô sỉ, mang lên vẻ ôn hòa, “Thập đệ sao lại ở đây? Thật là khéo.”
Nhan Thế Ninh thầm mắng: Th