
Tác giả: Thu Thủy Y Nhân
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 1341178
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1178 lượt.
rất lớn, lớn hơn trước kia rất nhiều, “Bà xã, em dậy thì.”
Diệp Vũ kéo chăn bọc Trung tá nào đó lại, đẩy lên trên giường, “Anh ngủ đi, cả ngày chỉ suy nghĩ lung tung không đâu.”
“Bình thường không có cơ hội, có cơ hội em phải cho phép anh mở mang tư tưởng đào ngũ chứ, khi đó mới có lợi cho sức khỏe cơ thể.”
“Ngủ.”
“Đừng mà, hai ta tiếp tục vận động nhé?”
“Cút.”
“Chúng ta thổ lộ tình càm, rốt cuộc tại sao thủ trưởng lại muốn nhận em làm cháu gái?”
“Có quỷ mới biết, dù sao em cũng cảm thấy kinh sợ, đột nhiên em cảm thấy đã được đề cao rồi.”
“Bà xã, em đừng khiêm tốn, em luôn luôn không biết khiêm tốn.”
“Nói lung tung, trước kia em rất khiêm tốn, kể từ khi gả cho anh nên mới trở nên kiêu ngạo.” Diệp Vũ gạt chăn, lộ đầu Trung tá ra, trừng mắt nhìn anh: “Nguyên nhân tất cả là do anh, trả lại khiêm tốn từ nhỏ cho em.”
“Bà xã, anh không cần như vậy, tại sao có thể nói trở mặt là trở mặt ngay như vậy? So với mặt trời tháng sáu em còn nhanh hơn.”
“Thì trở mặt thôi, em càng nghĩ càng thấy nhớ nhà vô cùng, tại sao em phải ngủ ở đại viện? Em phấn đấu với thái hậu và lão đầu nhà em một thời gian dài như vậy mới có được tự do, tại sao có thể chôn vùi ở chỗ này như thế này đây?”
Tiêu Triệt vội vàng ngăn vợ mình có thể đánh người, đã hơn nửa đêm rồi không thể để cho cô gây ầm ĩ được, bởi vì ở đây không chỉ có hai người bọn họ, người lớn đều ở đây cả.
Diệp Vũ cũng không nhớ thế nào, cô kiêng dè bốn cục cưng nằm ở giường nhỏ bên cạnh, ý muốn phát tiết cũng đúng.
Cô thật buồn phiền.
“Bà xã ngoan, anh đảm bảo nhất định làm công tác tư tưởng với người lớn trong nhà thật tốt, anh sẽ không mượn đề tài để nói chuyện của mình có được không?”
“Nói lời phải giữ lấy lời?”
“Giữ lời, anh nhất định giữ lời.”
“Vậy được, em ngủ đây.” Diệp Vũ giành chăn lại, đắp trên người mình, quay người ngủ.
Tiêu Triệt bội phục khả năng chuyện gì cũng nắm bắt được, cũng thả xuống được, không hề dây dưa của vợ mình, nói ngủ lập tức tìm Chu công đánh cờ.
Dứt khoát bỏ rơi anh rồi…
Sáng sớm, Tiêu Triệt dậy thật sớm, nhưng Tiếu gia gia cũng không dậy muộn.
Hai người chạy trong đại viện một lát, trong lúc đồng chí Trung tá nói nguyện vọng của vợ mình với ông ngoại, sau khi nhận được câu đồng ý, đồng chí Trung tá hài lòng trở về đơn vị.
Sau khi Diệp Vũ tỉnh lại, được cho biết, Trung tá đã về đơn vị, điều này nằm trong dự liệu, cô không nói gì nữa.
“Cháu muốn dẫn mấy đứa về nhà ông bà ngoại cũng là chuyện thường tình, tháng sau về đi.”
“Thật sao?”
“Ừ, ông ngoại có thể lừa cháu sao?”
“Ông ngoại vạn tuế.”
Mẹ Tiêu đứng cạnh cười nói: “Trông vẫn là mẹ của bốn đứa trẻ, nhưng bản thân vẫn còn là một cô nhóc đấy.”
“Mẹ.”
“Lúc nãy còn gọi ông ngoại vạn tuế, sao không thấy nói gì với mẹ?”
“Mẹ, ngài nhìn xem, ông ngoại đã là vạn tuế, nếu như là ngài thì phải là thiên tuế rồi, thế nhưng ngài là công chúa vạn tuế, vậy nhất định cũng là thiên tuế…”
Mẹ Tiêu bị chọc cười, nói với đứa bé trong ngực, “Mau nhìn người mẹ dở hơi của cháu này.”
Tiếu gia gia lại nói: “Đến lúc đó ông bảo hai chiến sĩ lái xe đưa cháu về.”
“A…” Còn phải cho người đưa cô về, chẳng qua điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của cô.
“Bọn họ đưa cháu đến rồi sẽ tự mình lái xe trở về.”
“Vâng.”
“Biết con vẫn muốn đưa cục cưng ra ngoài gặp bạn bè, hôm nay hãy đi đi.”
“Thật hả mẹ?” Diệp Vũ vui mừng.
“Đương nhiên là thật, nhưng nếu giờ con vẫn chưa chăm sóc được cho cháu mẹ thì để lần tới cũng được.”
“Con đảm bảo mang đi thế nào sẽ mang về như thế, dù gì con cũng là mẹ ruột.”
“…”
Sau khi được người lớn cho phép ra ngoài, Diệp Vũ vô cùng hưng phấn, lập tức gọi điện thoại cho mấy cô mẹ nuôi đang trông mắt mòn mỏi, bảo mấy người đó nhanh chóng chuẩn bị bao lì xì.
“Nhanh lên, chiều chị sẽ đi thu bao lì xì, phải dầy đó.”
“Oa, rốt cuộc mấy người già cũng đã giải phóng tù nhân sao?” Bạch Tinh Oánh hài hước nói.
“Biến, chị không phải ngồi tù.”
“Thì ra không phải cậu hình dung đại viện kia thành ngục giam…”
“Ha ha, dù sao các cậu vẫn nên chuẩn bị tiền lì xì đâu ra đấy là được.”
“Bao tiền lì xì không thành vấn đề, địa điểm đổi thành nhà Trình Lam, bây giờ cô ấy cũng bị người ta bao vây rồi, người cũng không được tự do, điều này khiến cho chị cảm thấy đám phú bà giàu có rất đáng ngưỡng mộ…”
“Người này rõ ràng là đang ước ao ghen tị.”
“Chị ước ao ghen tị thì sao? Chuyện này có thể giúp chị biểu đạt tâm tình, bảo đảm chị sẽ luôn khỏe mạnh.”
“Được rồi, bà chị, chị thắng.”
“Gọi ai là chị vậy? Chị đứng thứ ba, đứng đầu là tiểu Lam.”
“Được rồi tiểu Tam, cậu thắng.”
“Biến, cậu mới là tiểu Tam, gọi chị là lão Tam.”
“Dù sao chị mới là thứ hai, cậu chỉ là ba, cậu tám lạng nửa cân suốt ngày chỉ biết cười nhạo người khác.”
“TMD.”
“ha ha..”
“Chị đến gặp ông chủ xin nghỉ, chiều gặp.”
“Được.”
Sau đó Diệp Vũ cúp máy.
Tiểu Lam bị giam giữ rồi hả?
Sao cô cảm thấy mình rất vui vẻ?
Diệp Vũ quyết định bắt đầu từ bây giờ cầu nguyện tiểu Bạch cũng trúng thưởng,