Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Thu Thủy Y Nhân

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341307

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1307 lượt.

à xã, bây giờ anh cảm thấy mình rất hạnh phúc.”
“Cưới em về dám nói không hạnh phúc em sẽ cắt của anh, để cho anh đi làm bạn với Đông Phương Bất Bại luôn.”
“…”
“Không cần sùng bái chị đây, chị chính là truyền thuyết.”
“Bà xã,” Tiêu Triệt khó khăn lắm mới tìm lại được giọng của mình, “Em rốt cuộc có bình thường hay không ?” Thật sự quá chấn động.
“Anh mới không bình thường.”
“Chúng ta đều không bình thường được chưa.”
“Biến, mình không bình thường coi như xong, còn muốn kéo em làm đệm lưng, không làm.”
Tiêu Triệt chôn mặt ở cổ cô buồn cười, anh sao có thể quên cô luôn mượn lời đùa giỡn hóa giải xấu hổ hoặc tẻ nhạt hay khó chịu. Suýt chút nữa đã bị cô lừa, rõ ràng mang tai cũng đã đỏ hết, thật là không thẳng thắn !
Nói hạnh phúc với anh khó như vậy sao ?
Có lẽ thật không dễ dàng, anh nghĩ tới mấy lời bạn cô có nói, cô đối với chuyện tình cảm thực ra rất đề phòng.
Một lúc lâu sau, người phía sau không có động tĩnh, Diệp Vũ lặng lẽ xoay người lại nhìn người trước mắt. Gương mặt đẹp trai khí chất, trong lòng có chút trách móc.
Tuấn nam mỹ nữ, tất cả mọi người đều yêu, cô cũng không ngoại lệ. Cô thừa nhận lúc đầu đối phó với việc anh đến gần là vì muốn xem dáng vẻ đẹp mắt của anh.
Nhưng cô cũng biết, từ xưa đa số tuấn nam mỹ nữ đều có rất nhiều rắc rối phức tạp. Bối cảnh gia đình anh tốt như vậy, nếu như không phải là người quân nhân, phụ nữ muốn gả cho anh không biết có bao nhiêu.
Đưa tay miết nhẹ chân mày anh, Diệp Vũ nghĩ tới, tính cách anh cô rất thích, chung sống với anh cô cũng cảm thấy rất thoải mái nhẹ nhàng, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc là như vậy.
Tay cô bị nắm lại, Tiêu Triệt cọ cọ mũi mình lên mũi cô, vui vẻ nhìn cô cười, “Bà xã, phát hiện mình yêu anh ?”
“Xì.” Mặt cô khẽ ửng hồng.
Anh nhẹ nhàng lật người, để cô nằm trên người mình, vòng tay qua eo cô, duy trì tư thế tiếp xúc thân mật, “Bà xã, mặt em đỏ.”
Diệp Vũ đỏ mặt, lại không tránh ánh mắt anh, đưa tay giật giật da mặt anh, nhả một câu, “Em nhiều máu không được sao ?”
“Được, lời bà xã vĩnh viễn đúng.”
Cô tựa đầu vào ngực anh, im lặng một hồi, “Ông xã.”
“Ừ,” Anh bị giọng nói nhè nhẹ lại ngọt ngào gây chú ý.
“Đừng làm hư em, em sợ lúc anh không ở bên cạnh sẽ không thích ứng được.”
Thiếu tá nọ rất vô sỉ nói, “Anh chính là muốn làm hư em, cách xa anh liền cảm thấy khó chịu, như vậy anh mới yên tâm.”
“Thật vô sỉ !” Diệp Vũ kết luận.
“Tất nhiên, vì bà xã, vô sỉ đều được.”
Cô tức giận đưa tay đấm anh.
Anh cười hì hì đến gần hôn cô, lật người đảo vị trí, anh thuận tay lấy chăn che hai người lại.
“Cút ngay.”
“Nếu không ngủ được thì vận động một chút cũng tốt lắm.”
“Sắc lang…”
“Thì sắc em…”
Trong hoạt động giao nộp thuế, vốn rằng đêm rất dài nhưng cũng giống như rất ngắn ngủi.
Khi tiếng chuông vui tai của điện thoại đánh thức Diệp Vũ thì cô nhanh chóng nhắm mắt lại, người vẫn nằm trong chăn, một giọng nói nhỏ đã vang lên trên đỉnh đầu.
“Alo.”
“Ừm là anh, cô ấy còn đang ngủ.”
“A, tốt.”
“Được.”
Diệp Vũ chui vào trong lòng anh, đưa tay ôm eo anh, lầu bầu nói một câu, “Là Trình Lam hay Vương Thiến ?”
Lúc này Tiêu Triệt đã cúp điện thoại, nghe vậy cười, “Là Vương Thiến.”
“Cô ấy nói gì ?”
“Cô ấy bảo em rời giường ăn cơm.”
“Đúng là muốn trả đũa mà.”
“Trước kia không phải em đã từng làm như vậy chứ ?”
Diệp Vũ mơ hồ trả lời, “Chỉ là lúc cô ấy ở chung với bạn trai, ba người bọn em thay phiên nhau sáng sớm gọi cô ấy rời giường, cũng thật lâu rồi.”
“Bọn em thật sự làm được ?”
“Có gì không làm được, chỉ là bọn em không ngờ, không làm là không được.”
Tiêu Triệt bái phục.
“Đứng lên nấu cơm cho em, điện thoại một hồi, đói bụng.”
“tuân lệnh bà xã đại nhân.”
“Ngoan, ông xã.”
Tiêu Triệt đi ra ngoài làm điểm tâm, Diệp Vũ lấy điện thoại quay số.
“Alo.”
“Hello, Vương Thiến, tớ gọi điện thoại đáp lễ.”
“Diệp Vũ, phải suy nghĩ cho vật kia của tướng sĩ quân ta, không nên quá điên cuồng.”
“Tớ chỉ muốn hỏi có cần tớ mua hộp gì kia đưa cho bạn trai cậu không, tránh cho cậu tinh thần kích động sáng sớm tinh mơ quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.”
“Xì, gì kia để lão đại nhà cậu giữ đi, bạn trai thân ái nhà tớ không cần.”
“Đừng, giấu bệnh sợ thầy đúng là không đúng đắn. Hắn muốn tận lực, sáng sớm sáu giờ cậu có thể gọi điện thoại quấy rầy tớ sao ?”
“Cút.”
“Chờ tớ chuyển phát nhanh gì kia qua cho cậu, tớ sẽ lăn đi ngủ, không cần lo lắng.”
Điện thoại bỗng nhiên bị cắt.






Bê một nồi mì ăn liền, Diệp Vũ ngồi một mình trên bàn ăn.
Quả nhiên kết hôn hay không kết hôn cũng như nhau. Ngày hôm đó thiếu tá làm điểm tâm xong, kết quả chưa kịp ăn một miếng liền vội vã trở về đơn vị.
Nhìn chữ ‘hỉ’ đỏ thắm trên tường trong phòng, có lúc thậm chí cô còn cảm thấy không thật.
Ăn được hơn một nửa, điện thoại trên bàn vang lên.
“Alo, ai vậy?”
“Vâng.” Vì sao cô nghe không rõ lắm, chỉ là không cần gấp lắm.
Sau khi kết thúc trò chuyện, cô vộ