
Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341572
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1572 lượt.
a thì hai năm trước anh đã gặp em rồi, chính là lúc em theo mẹ đến Từ Đường trong thôn, có điều em lại không nhớ rõ anh. Lúc ấy anh đã nghĩ cô gái này thật xinh đẹp, sau này ai có thể lấy về làm vợ sẽ vui mừng muốn chết đi. Không ngờ em lại trở thành vợ của anh!
Đúng rồi, Thạch Đầu đã mang chó con tới cho em chưa? Thích không? Anh nhìn qua nghĩ chắc chắn em sẽ thích, tương lai nó lớn hơn là có thể giữ nhà rồi. Ban đêm em ngủ mà có nghe tiếng chó sủa cũng đừng đi ra ngoài, ở bên trong khóa cửa thật kỹ lại, anh đã nhờ Thạch Đầu để ý rồi, em cũng đừng lo lắng quá.
Vợ, chớ giận anh. Anh đồng ý với em, được nghỉ sẽ lập tức về nhà với em.
Vợ, anh rất nhớ em! Em có nhớ anh không?
Nhớ mau chóng hồi âm cho anh!”
Hàn Mai bây giờ mới biết thì ra hai năm trước cô cùng Triệu Kiến Quốc đã gặp qua nhưng bản thân một chút ấn tượng cũng không có. Đem lá thư đầu tiên gấp lại, mở tiếp lá thư thứ hai.
“Vợ,
Thế nào còn chưa hồi âm lại cho anh? Anh gửi thư em không nhận được à? Anh đã bảo Thạch Đầu định kỳ đi lấy thư, không lẽ tên nhóc này quên không lấy? Đợi anh trở về sẽ thu thập hắn.
Vợ, mau hồi âm cho anh đi! Anh đi lính nhiều năm như vậy rồi còn chưa bao giờ nhận được thư nhà đâu!
Mỗi ngày anh đến phòng văn thư đều thấy mọi người có thư, còn có một binh sĩ được vợ viết thư tới nói nhớ hắn, còn hỏi hắn khi nào thì có thể về nhà.
Vợ, nhanh hồi âm cho anh đi!
……….”
Hàn Mai một hơi đọc hết cả năm lá thư, bắt đầu thấy hối hận. Người đàn ông này thật đúng là làm cho người khác đau lòng.
Tiệm ăn chỉ mở cửa vào buổi trưa nên tới một rưỡi chiều là có thể kết thúc công việc rồi.
Hôm nay Hàn Mai nấu ăn ở tiệm xong liền đi tới tiệm chụp hình duy nhất trên trấn.
Trước khi ra cửa còn cố ý đem đuôi sam đằng sau gỡ ra, tóc dài đen bóng lập tức phủ đầy vai, so với bình thường trông rất khác.
Khuya về nhà, Hàn Mai đã viết xong thư hồi âm, hôm sau cô đến tiệm chụp hình lấy hình bỏ vào thư đem đi gửi.
Bên này Triệu Kiến Quốc đợi thư hồi âm của vợ đến mức ngoài miệng cũng xuất hiện một vòng đỏ, Phạm Bằng nhìn thấy vội vàng giao phó cho phòng ăn mang trà lạnh lên cho Triệu Kiến Quốc giảm nhiệt.
Lúc binh sĩ truyền tin Tiểu Lý đang soạn thư liền nhìn thấy một lá thư gửi cho Liên trưởng đại nhân, trong lòng buồn bực, qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Liên trưởng có thư a! Xem thêm một chút liền thấy người gửi là một phụ nữ tên Hàn Mai, địa chỉ lại chính là nhà Liên trưởng. Chẳng lẽ là đối tượng của Liên trưởng? Mặc kệ có phải hay không, bây giờ Tiểu Lý hoàn toàn có thể khẳng định nguyên nhân phải chịu khổ trong thời gian qua chính là lá thư này, giao nó cho Liên trưởng rồi thì vạn sự đại cát a!
Triệu Kiến Quốc đang thảo luận chi tiết diễn tập lần này với Phạm Bằng liền thấy Tiểu Lý cầm một lá thư chạy tới. Không cần suy nghĩ liền nhất định là thư của nhà Phạm Bằng gửi tới. Mỗi lần nhìn thấy tên này đọc thư xong đều cười đến không khép được miệng, anh đều cảm thấy tức.
Phạm Bằng trong lòng kỳ quái, không phải hôm qua vừa nhận được thư của vợ sao? Sao hôm nay lại gửi tới nữa? Vội hỏi, “Chuyện gì? Lại có thư của tôi hả?”
“Không…. Không phải, thư…… là gửi cho Liên trưởng.” Tiểu Lý vừa nói vừa thở hổn hển.
Triệu Kiến Quốc vừa nghe lập tức đoạt lấy thư, vừa thấy là vợ gửi, đi nhanh qua một bên đọc.
Phạm Bằng nhạy cảm phát hiện tình huống không đúng, rất không đúng, cũng vội vàng đi theo.
Triệu Kiến Quốc vội vã muốn đọc thư của vợ, đâu còn chú ý có người đang đến gần. Anh rút thư ra thì một tấm hình rớt ra ngoài. Phạm Bằng nhanh tay nhặt lên nhìn, hưng phấn như vừa phát hiện ra vùng đất mới.
“Nha! Đây là con gái nhà ai a? Khuôn mặt nhỏ bé, mắt to thật là xinh đẹp, so với trên TV còn đẹp hơn.”
Triệu Kiến Quốc không biết trong thư sẽ có hình, tên kia lại dám nhìn trước, liền tức giận. Đưa tay đoạt lại hình liền giả bộ cất vào trong túi, trợn mắt nhìn Phạm Bằng một cái, chạy về ký túc xá.
Phạm Bằng nghĩ thầm, xem ra khoảng thời gian này Liên trưởng trở nên khác thường đều bởi vì cô gái kia. Cũng không nghe nói Liên trưởng có đối tượng? Chẳng lẽ lần trước xin nghỉ về nhà tìm được? Đúng, rất có thể là như vậy, trong lòng Phạm Bằng thầm chắc chắn.
Thời gian trước xin nghỉ kết hôn, Triệu Kiến Quốc chưa nói cho ai biết, cũng không phải là anh cố ý giấu diếm, chỉ là không có ai hỏi, anh cũng không tiện đi nói khắp nơi cho nên tất cả mọi người đều chưa biết chuyện Triệu Kiến Quốc đã kết hôn. Bọn họ làm sao nghĩ đến Liên trưởng chẳng những làm lính có hiệu suất tác chiến cao, ngay cả tốc độ tìm vợ cũng nhanh hơn người khác. Liên trưởng về nhà hai lần, cộng lại cũng không tới hai mươi ngày mà có thể giải quyết xong chuyện lấy vợ.
Buổi tối Triệu Kiến Quốc nằm ở trên giường đọc thư của vợ.
“Kiến Quốc,
Thư của anh em đã nhận được. Em cũng rất nhớ anh! Rất nhớ rất nhớ!
Sau khi anh đi em về nhà mẹ ở mấy ngày, nhận được thư của anh em rất vui. Còn có Cầu Cầu, chính là con chó con anh bảo Thạch Đầu ôm về, em rất thích nên đã đặt tên cho nó là Cầu Cầu. Nó ăn cái gì cũng đề