
Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341576
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1576 lượt.
Nhưng Liên trưởng đã ra lệnh, hắn không thể không tuân thủ nha.”
“Sau đó thì sao?”
“Hắn đi ra sau núi, tìm được tấm bia mộ kia. Nhưng đêm hôm đó lại không có trăng, bốn phía đen như mực, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón. Đừng nói là chữ, có người đứng trước mặt cũng không nhìn rõ.”
“Vậy anh ta làm như thế nào?”
“Thì chỉ có thể dùng tay sờ từng chữ một trên bia rồi chép lại chứ sao? Hắn đang chép đến chữ cuối cùng thì sau lưng phát ra một tiếng thở dài, hắn đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại..”
“Thấy cái gì?” Hàn Mai cô nếu ở trong tình cảnh đó tuyệt đối sẽ hôn mê.
“Chỉ thấy một bóng người mặc quân trang, mang theo nón lính ngồi đối diện bia mộ. Cậu tân binh đó bị dọa sợ lập tức ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy cái bóng đó hé miệng nói một câu?”
“Hắn nói cái gì?”
“Hắn nói ‘Tấm bia này về sau là của ngươi’, tân binh đóa bị dọa mặt trắng bệch, tiểu cả ra quần.”
“Có thật không?”
“Đương nhiên là thật! Tôi lừa cô làm gì?”
“Vậy cái bóng đó là hồn ma của lão binh sao?”
“Chưa hết! Nói xong câu kia cái bóng đó lại lên tiếng, hắn nói, ‘Chép xong rồi thì nhanh chóng trở về, ngày mai còn có huấn luyện’”
Phốc. Hàn Mai bật cười.
“Cái bóng kia là Liên trưởng của các anh đúng không?”
“Làm sao cô biết Liên trưởng của chúng tôi?”
Hàn Mai cười nói, “Trừ anh ấy ra còn có thể là ai”, không nghĩ tới Triệu Kiến Quốc còn có thể giả quỷ đi dọa người, quá buồn cười.
……….
Kể xong chuyện cũng đến doanh trại.
Vương Lôi nói muốn đưa thức ăn phải vào từ cửa sau của phòng ăn liền đi trước.
Hàn Mai xuống xe, ngước nhìn mây trắng trên trời, hít sâu một hơi, đây chính là nơi anh sinh hoạt.
Gặp Mặt
Hàn Mai đi tới bên cạnh một lính trinh sát đang đứng nghiêm.
“Chào đồng chí, tôi tới thăm người thân, Liên trưởng Triệu Kiến Quốc, làm phiền anh giúp tôi thông báo một tiếng.”
Lính trinh sát Tiểu Lưu nhìn Hàn Mai một cái nói, “Cô chờ ở đây.” Nghĩ thầm đây thật sự là người nhà của Liên trưởng? Dáng dấp cũng thật xinh đẹp nha! Nghe nói trong nhà Liên trưởng còn có một người em gái, không phải là cô gái đó chứ? Chỉ là cô nương này nhìn trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có thể nhéo ra nước rồi, dáng dấp cùng Liên trưởng thực không giống nhau. Cũng không thể trách được, nghe nói hai người cũng không phải cùng một cha sinh ra mà.
Tiểu Lưu vừa đi vừa suy đoán lung tung, trong lòng chắc chắc Hàn Mai là em gái của Liên trưởng. Ai kêu Triệu Kiến Quốc kết hôn cũng không có tin tức gì, khó trách người khác nói vợ anh là em gái anh.
Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai vẫn còn khóc, đau lòng vỗ vỗ lưng cô, vừa lau nước mắt vừa nhẹ nhàng nói, “Ngoan, đừng khóc.”
Sau lưng lập tức nổi lên một trận hút khí, này……. Đây có đúng là Liên trưởng của bọn họ không? Vẫn là khuôn mặt đó nhưng nhìn sao cũng thấy không giống. Thật là quỷ dị!
Phạm Bằng lại không quá để ý, gần đây hiện tượng này thường xuyên xuất hiện trên người Liên Trưởng, tập mãi nên quen rồi. Nhìn thấy binh lính lại dễ xúc động như vậy liền nghĩ năng lực ứng biến của mấy người này vẫn chưa được! Phải tìm cơ hội huấn luyện lại mới được.
“Khụ.”
Phạm Bằng quay đầu thấy hai người Liên trưởng còn đang dính lấy nhau không để ý đến mọi người xung quanh, ngượng ngùng ho một tiếng thầm nghĩ, Liên trưởng cũng đừng trách tôi, chủ yếu là các người như vậy ở bộ đội sẽ có ảnh hưởng không tốt! Liên trưởng cũng phải vì tôi mà suy nghĩ một chút, hai người ở trước mặt tôi ngọt ngào bảo tôi làm sao mà chịu nổi?
Ai biết trong mắt hai người này căn bản không có người khác, lòng không để ý việc khác như thế, không nghe thấy nhắc nhở, buộc Phạm Bằng không thể không lên tiếng.
“Tôi nói này Liên trưởng, anh không phải nên giới thiệu một chút sao?”
Hàn Mai lau khô nước mắt, rời khỏi ngực Triệu Kiến Quốc nhìn mọi người, đỏ mặt ngượng ngùng nói, “Chào mọi người, tôi tên là Hàn Mai, là người yêu của Liên trưởng.”
Lời Hàn Mai vừa thốt ra không thua gì bom nguyên tử “Bùm” một tiếng nổ tung.
Liên trưởng khi nào thì kết hôn rồi?
Phạm Bằng vừa nghe cũng lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm thật không ngờ Triệu Kiến Quốc có thể như thế, dù sao hai người cũng đã làm chiến hữu vài chục năm rồi mà kết hôn cũng không nói cho mình biết. Nếu không phải chị dâu tới thăm, có phải Triệu Kiến Quốc định lừa anh cả đời không?
Triệu Kiến Quốc nghe được Hàn Mai giới thiệu là người yêu của anh liền cảm thấy tư vị mỹ mãn. Cô nói là người yêu, hai người yêu nhau mới gọi là người yêu nha. Vậy không phải là cô đã yêu anh sao? Mọi suy nghĩ không xác định ban đầu trong lòng anh bị một câu nói của Hàn Mai làm cho biến mất hoàn toàn.
Nhìn các chiến hữu ở bên cạnh, Triệu Kiến Quốc cũng biết họ đang suy nghĩ gì nhưng anh cũng không cố ý gạt họ nha! Ai bảo họ không hỏi anh, họ hỏi, anh chắc chắn sẽ nói! Bọn họ không hỏi lại muốn một người đàn ông sắp ba mươi tuổi cũng chưa nói qua chuyện yêu đương là anh chạy đến nói ra chuyện lần trước anh về nhà để kết hôn, anh thực sự kh