Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134714

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/714 lượt.

ay nhỏ bé, mềm mại kia trượt xuống lưu lại sau lưng vết tích vừa nóng vừa lạnh thì anh không nhịn được cả người run lên, suýt chút nữa đã rên thành tiếng.
Chết tiệt! Cuối cùng là cô đang làm gì vậy? Loại đụng chạm mờ ám này đối với người đàn ông có bao nhiêu lực sát thương cô còn không biết hay sao?
“Đệ tử Thiếu Lâm?” Trừng mắt nhìn tấm lưng rộng lớn, rắn chắc, Đỗ Ánh Nguyệt bỗng nhiên hô to.
“Gì?” Kêu một tiếng, anh vì cố nén thân thể phản ứng mà toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt cứng ngắc khó coi, nói gì cũng không dám quay đầu lại nhìn cô.
“Anh đang sởn gai ốc kìa!” Ban ngày nóng bức mà lại sởn gai ốc, thật thần kỳ! (hết đỡ nổi với chị luôn rồi!)
Tất cả đều do cô gây ra thế mà còn ngạc nhiên được sao? Mặc Khuê thật muốn đem cô gái ngốc nghếch nào đó lắc qua lắc lại nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nuốt nghẹn, khàn giọng nói: “Đừng sờ nữa! Vết thương trên đầu tôi nên thay thuốc rồi!”
“Được rồi!”
Cười hì hì hưởng ứng, không phát hiện ra vẻ mặt anh khác thường, Đỗ Ánh Nguyệt nhanh chóng thay thuốc, vừa dọn dẹp, vừa thuận miệng nói: “Nhanh đi thu dọn một chút, tý nữa chúng ta cùng đi dạo chợ đêm.”
“Tối nay không buôn bán sao?” Anh hơi ngạc nhiên.
“Không bán! Ban ngày bị nhóm thiếu niên làm cho hoảng sợ, buổi tối đương nhiên cần nghỉ ngơi, an ủi tâm hồn đáng thương bị hù dọa của chúng ta nha!”
Nghe vậy, Mặc Khuê khẽ cười. Cô gái này muốn lười biếng thì cứ nói thẳng, còn viện cớ gì chứ?
Trong chợ đêm, biển người đông đúc, chen lấn giống như bầy cá mòi, mọi người rảnh rỗi đi dạo tới lui nên khó tránh được va chạm. Vậy mà thân hình cao lớn của Mặc Khuê vẫn luôn có biện pháp để bảo vệ cô gái hoạt bát kia không bị ai va chạm.
Sự thật thì trong tiềm thức anh rất ghét có người đụng vào cô, vô cùng, vô cùng chán ghét!
“Đệ tử Thiếu Lâm, anh có muốn ăn ngô nướng không?”
Hai chân cố định trước quầy ngô nướng, hai mắt Đỗ Ánh Nguyệt mở to nhìn chằm chằm ông chủ đang không ngừng quét nước sốt lên ngô, nướng đến thơm nức, suýt thì chảy nước dãi, hoàn toàn không chú ý đến bản thân vẫn đang được người ta cẩn thận bảo vệ trong ngực.
“Không ăn! Em cứ mua cho mình ăn là được rồi.” Lắc đầu, Mặc Khuê mỉm cười từ chối.
Vừa nãy hai người mới ở một quầy hàng ăn nhỏ, cô chỉ ăn một chút nói là muốn để bụng ăn cái khác nên tất cả món ăn gần như vào hết dạ dày của anh, hiện giờ thật sự đã rất no rồi.
“Được rồi!” Có hơi tiếc vì anh không ăn nhưng Đỗ Ánh Nguyệt vẫn rất vui sướng mua một xiên bắp nướng vừa đi dạo vừa ăn. Trong lúc đó, cô còn dừng lại trước quầy bán trang phục nam giúp anh chọn lựa vài bộ quần áo thích hợp.
“Đệ tử Thiếu Lâm, thật xin lỗi nhé! Khả năng kinh tế của tôi chỉ có thể đến chợ đêm này mua quần áo cho anh thôi....” Trả tiền xong, nhận lấy túi quần áo, cô chợt thấy rất áy náy.
Ô...Tuy cô chưa từng tìm hiểu về hàng hiệu nhưng cũng biết bộ quần áo mà đêm đó anh mặc bị mài rách do cô kéo lê trên đất chính là cùng nhãn hiệu với Y Phàm thường mặc nha! Mà Y Phàm là một ngôi sao, một bộ bất kỳ cũng đều rất đắt, vô cùng đắt, như vậy có thể suy luận bộ đồ đó của đệ tử Thiếu Lâm chắc chắn cũng không rẻ.
Ừm...Cứ thế mà suy luận tiếp thì trước khi mất trí nhớ năng lực kinh tế của anh hẳn là cũng không tồi?
“Em đang nói nhảm gì thế? Tôi bây giờ là ‘tiểu bạch kiểm’ được em nuôi, em không có đá tôi ra ngoài tôi còn thấy may mắn chứ đâu có tư cách mà ghét bỏ.” Mặc Khuê cảm thấy buồn cười không hiểu cô gái cao cao tại thượng này áy náy cùng với nô lệ tới báo ân như anh cái gì nữa?
“Tiểu bạch kiểm?” Bật cười trêu chọc, ánh mắt chế nhạo nhìn kỹ anh vài lần, cuối cùng không nhịn được lắc đầu.
“Đệ tử Thiếu Lâm, kiểu như anh không giống với tiểu bạch kiểm đâu! Tiểu bạch kiểm người ta trắng trẻo, thư sinh cơ.” Chưa từng thấy qua một ‘tiểu kiểm’ to như vậy nữa!
“Em thích kiểu trắng trẻo, thư sinh?” Bỗng dưng anh có chút khó chịu.
“Không có mà!” Không nhịn được cười to, vô tâm không chú ý tới tâm tư người bên cạnh đang thay đổi, cô còn cố ý ăn đậu hũ của anh.
“Tôi thích kiểu như anh nha!” Ha ha...Vóc người mãnh nam, dẻo dai, sức khỏe tốt, giỏi đánh đấm lại còn hữu dụng, việc gì nặng có thể công khai kêu anh đi làm, thật tốt!
Biết rõ là cô đang chế nhạo không có mấy phần thật lòng nhưng tâm tình Mặc Khuê vẫn rất tốt.
“A—Đại long miêu*!”
Đang vui vẻ đi dạo, Đỗ Ánh Nguyệt đột nhiên hưng phấn hét ầm lên không để ý đến người bên cạnh đang kinh ngạc, vội kéo Mặc Khuê chạy như bay đến trước quầy hàng bắn súng hơi, bỏ lại tiền lẻ hướng về chủ quầy kêu to: “Ông chủ, chúng cháu muốn chơi!”
Dứt lời liền cầm súng lên bắt đầu ‘loạn súng bắn chim’, cho đến phát cuối cùng vẫn không bắn trúng một quả bóng nào.
“Á—” Kêu lên đầy bi thương, biết mình lại không có duyên với nó rồi.
“Cô bé, cô lại tới nữa!” Ông chủ tầm trung niên mặc áo cộc tay vừa thấy khách quen liền ha hả cười.
“Không phải đã sớm nói với cô, nếu muốn con đại long miêu kia thì tôi sẽ tặng cô mà!”
Cô bé đáng yêu này, đã liên tục chơi trò này của ông trong hai năm rồi, số tiền đấy cũng có thể mua được vài c