Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quân Môn Sủng Hôn

Quân Môn Sủng Hôn

Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ

Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015

Lượt xem: 1342016

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2016 lượt.

hĩ tới hôm nay gặp lại ở chỗ này !"
Đối với dì Dương này Úc Tử Ân ấn tượng không sâu, nhưng vẫn là cười gật đầu chào hỏi, "Thì ra là bạn học cũ của cha! Nếu là bạn học cũ gặp mặt vậy phải họp mặt thật tốt, trời nóng nực chúng ta đi vào trong nói chuyện đi!"
"Ai u, hôm nay tôi lại không có thời gian, ở công ty còn có buổi họp, Ân Ân Bảo Sơn, chúng ta hôm nào hẹn thời gian hàn huyên một chút!" dì Dương cúi đầu nhìn qua đồng hồ đeo tay, từ trong túi rút ra tấm danh thiếp đưa cho hai cha con cô, "Đây là danh thiếp của tôi, chúng ta hôm nào gặp mặt đi!"
"Được, vậy bà đi làm việc của mình đi! Hôm nào nữa hẹn thời gian!" Úc Bảo Sơn hào phóng nhận danh thiếp đưa cho con gái bảo bối, khách sáo lễ phép cười đưa mắt nhìn người rời đi.
Nhìn danh thiếp trong tay, Úc Tử Ân ngẩng đầu nhìn bóng dáng ngồi xe rời đi, thọt hông của cha một cái, Úc Bảo Sơn mới vừa từ hồi ức tuổi 18 bừng tỉnh, lúng túng sờ sờ đầu, "Bảo bối, cái đó cha. . . . . ."
"Cha cái gì? Phải giải thích cho con, cha bỏ con thả chim bồ câu tới gặp người tình cũ sao?" Úc Tử Ân im lặng trợn mắt nhìn cha, lôi kéo ông đi về phía khách sạn.
"Bảo bối, con hãy nghe cha nói, thật sự chính là cha ngẫu nhiên gặp phải bà ấy. . . . . ."
"Được rồi cha, con sớm đã nói với cha rồi, nói yêu thương là chuyện của cha, coi như cha cưới mẹ ghẻ cho con đi, con cũng vậy không có ý kiến a! Chỉ là trước khi cha cưới mẹ ghẻ thì phải để cho con gặp gỡ trước, con xét duyệt mà không qua thì cha nên đổi một người khác đi!"
". . . . . ." Úc Bảo Sơn hết ý kiến, đối với phương diện này con gái luôn rộng lượng tha thứ, khiến ông luôn luôn mặc cảm.
"Dì Dương này con cảm thấy cũng không tệ, như thế nào, có phải cha nên suy tính một chút không?"
"Cái nha đầu này, con mắt nào của con nhìn thấy cha có ý tứ kia với bà ấy hả?" Úc Bảo Sơn im lặng liếc con gái một cái, dẫn cô bước vào thang máy.
"Hai con mắt con đều nhìn thấy cha mới vừa rồi đưa tiễn người ta mà tâm tư quay về thời 18 tuổi, còn không thừa nhận!" Kéo tay Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân nghiêng đầu nháy mắt theo dõi, "Cha, dì ấy vừa nhìn chính là rất có phẩm vị, cha là người quê mùa, người ta đồng ý sao?"






Không hẹn mà gặp
Úc Tử Ân hỏi tùy tiện, Úc Bảo Sơn lại có chút lung túng, chua chua: “Con làm sao lại biết cô ấy có phẩm vị, còn cha con lại là người quê mùa chứ?”
“Cha quên con gái mình làm nghề gì sao? Bọn con luôn tiếp xúc với xu hướng thời thượng, phải rèn luyện sao cho có một đôi hỏa nhãn kim tinh, toàn thân cô ấy đều là hàng hiệu, không quá lòe loẹt, rất có gu phong cách, đồng hồ trên tay của cô ấy là hãng Patek Philippe được mua chưa quá một năm, một người phụ nữ ở tuổi của cô ấy còn biết theo đuổi xu thế thời trang như vậy, vì sao lại không có phẩm vị được chứ?”
Phụ nữ tới một độ tuổi nhất định, không nhất định cứ phải có tâm tư truy đuổi theo danh lợi, sự nghiệp, gia đình, các loại chuyện khác cũng rất hỗn loạn, giống như cô một kiểu phụ nữ mạnh mẽ, cha cô làm sao có thể nắm bắt được.
Ra khỏi thang máy, Úc Tử Ân nhìn bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ mê hoặc của cha mình, khẽ thở dài một cái.
Úc Bảo Sơn đi ở phía sau cô, có chút không hiểu vì sao, lo lắng hỏi một câu: “Bảo bối, con than thở cái gì vậy?”
Úc Bảo Sơn vẻ mặt xem thường, rất là vô tội nhìn cô: “Những món ăn này mùi vị không tệ, mỗi thứ nên thử một chút?!”
“…” Cha cô hiện tại chính là người tục nhất nơi này, nhưng lại không hoàn toàn che giấu sự sủng ái đối với cô, chỉ sợ cô bỏ qua những món ăn ngon, tình nguyện gọi đầy một bàn cũng muốn cho cô được nếm các loại thức ăn ngon khác nhau.
“Vậy…nếu không hay là con gọi đi?” Sự áy náy đối với con gái, thứ ông có thể bồi thường cũng chỉ như vậy thôi.
“Để con gọi cho…”Liếc nhìn nhân viên phục vụ đang nín cười đứng bên cạnh, Úc Tử Ân gọi một phần cá hồi hun khói và bánh tráng miệng và Hồng Trà Tích Lan, cũng thuận tiện gọi cho Úc Bảo Sơn một phần trà.
Bỏ thực đơn xuống, trong khi đợi thức ăn mang lên, Úc Tử Ân chống cằm nhìn người cha ngồi đối diện, một tháng không gặp, dường như ông gầy đi, bôn ba khắp nơi nhất định ăn ngủ không ngon rồi.
“Cha, thật ra cha không cần phải liều mạng kiếm tiền, con đây không có thiếu thốn, cha làm gì lại liều mạng như vậy? Cha không thể sống thoải mái một ngày, để con chăm sóc cha già được sao?”
“Nam Phong là tâm huyết của cha và mẹ con, cha làm sao có thể đứng nhìn nó đóng cửa? Hiện tại cha còn có thể làm việc, kiếm được tiền thì để lại cho con và cháu, nếu tương lai cho ngộ nhỡ có gì…”
“Ai da, được rồi, không nói cái này!” Mỗi lần nhắc đến đề tài này, cha lúc nào cũng thương cảm như vậy, Úc Tử Ân thật không có kiên nhẫn nghe tiếp.
Cũng không phải đề tài vui vẻ gì, Úc Baoe Sơn cũng không đề cập đến nữa, “đúng rồi, mấy hôm trước có người bạn tặng cho cha một chiếc Ferrari đỏ, cha cũng không dùng đến, khi về cha sẽ kêu Giang Thành đưa chìa khóa cho con.”
“Ai muốn Ferrari, lại còn màu đỏ, như vậy vừa tục lại rất khó coi!” Nhân viên phục vụ mang bữa ăn đến, Úc