XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quân Môn Sủng Hôn

Quân Môn Sủng Hôn

Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ

Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015

Lượt xem: 1342009

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2009 lượt.

thống lại phong kiến này của mẹ, Lam Mộ Duy thật sự không cách nào chịu được, gương mặt tuấn tú đảo qua dịu dàng thanh nhã ngày xưa, thay vào đó là cố chấp và kiên định nhiều năm chưa từng thay đổi như cũ: "Con lại thanh minh với ngài lần nữa, hôn nhân của con tự con làm chủ! Coi như Ân Ân đã lập gia đình, con cũng sẽ không lấy một người phụ nữ con không yêu!"
"Con . . . . ." Lần nữa chống lại thái độ cứng rắn này của con trai, Dịch Ngưng thật sự giận không ít.
Không khí phòng khách có một khắc cứng ngắc vô cùng, Dịch Khiêm nhàn nhạt quét mắt Dịch An Bang và anh ba không có ý định nhúng tay quản chuyện, đứng dậy vòng qua khay trà rót chén nước, anh làm người hoà giải.
"Chị, đừng nóng giận, đến, uống chén nước xin bớt giận." Quay đầu, Dịch Khiêm nháy mắt với Lam Mộ Duy, hiểu được ý tứ của cậu nhỏ, Lam Mộ Duy đứng dậy ngồi vào bên kia, cách xa chiến trường.
Nhận lấy ly thủy tinh, Dịch Ngưng bất đắc dĩ nhìn em trai lớn hơn so với con trai của mình hai tuổi, số tuổi chênh lệch giữa hai chị em quá lớn, mà bà là con gái duy nhất trong nhà, dĩ nhiên là thương yêu người em trai này.
"Mộ Duy còn trẻ, sau này sẽ xảy ra cái gì ai cũng không biết, có lẽ qua chút thời gian nữa nó lại thật sự gặp được người con gái mà nó thích, gia thế tướng mạo cũng phù hợp tiêu chuẩn của ngài, đến lúc đó chị coi như không ép buộc nó kết hôn, nó cũng sẽ muốn kết hôn. Có một số việc đã thành kết cục đã định, chúng ta những kẻ ngoài cuộc này cũng không cần đi bàn luận gì, ngài cũng cứ như vậy với con trai, cũng không phải là hi vọng nó hạnh phúc sao? Ép buộc ngược lại phản tác dụng, không bằng liền thuận theo nó đi!"
!






Cha của nhà giàu mới nổi
Lời nói của Dịch Khiêm không phải là không có đạo lý, làm mẹ ai mà chẳng hy vọng con trai của mình hạnh phúc? ! Chị gái chính là đem ép hai đứa con trai quá gấp, dẫn đến hai anh em bọn họ một không thường về nhà một đến thành phố C, nhìn vết xe đổ như vậy, cho nên chuyện lớn cả đời của con cái chị ấy cũng chỉ có thể lui nhường một bước.
Ngước mắt bà nhìn thấy ánh mắt quật cường của con trai, khẽ thở dài một cái, đối với chuyện Lam Mộ Duy tự mình trở về, bà cũng không có so đo nhiều, "Hôm nay mẹ nể mặt cậu nhỏ nên không so đo với con, Mộ Duy, lần sau không cần vì cô gái kia mà tới chất vấn mẹ, biết không? !"
"Biết!" Lạnh lùng đáp một tiếng, Lam Mộ Duy từ trên ghế salon đứng dậy, "Con lên lầu trước xem ông cố!”
Sau lưng lơ đãng truyền đến tiếng cảm thán của Dịch Ngưng: "Chỉ có cậu là tri kỷ, Mộ Duy nếu được bằng một nửa của cậu thật tốt!"
"Chị, nói cái gì vậy, chỉ là do tính khí của Mộ Duy bướng bỉnh một chút thôi, chứ nó rất hiếu thuận với chị!"
Nhận lấy tài liệu, Úc Tử Ân tiện tay lật nhìn , "Chuyện khi nào? Trước đó không phải chị đã nói qua là chị sẽ không tham gia bất kỳ một cái nào phát biểu nào sao?"
Thật ra thì cũng không phải là không tham gia, chỉ là rất lâu rồi cô đều ẩn danh tham gia, sẽ rất ít khi lấy thân phận nhà thiết kế tới dự, cho nên đến nay giới thiết kế biết đến cái tên Tử Ân chính là nhà thiết kế nổi tiếng "YEN".
"Thời gian là ngày mai, bên chủ biên Phương không có trở lại, lần này tuần lễ thời trang so với năm trước náo nhiệt hơn rất nhiều, em sắp xếp thời gian không có vấn đề gì, lão đại chị có thể đi xem một chút."
Nhìn tiết mục biểu diễn một chút, cô gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, em nói lại với chủ biên Phương là chị sẽ tham gia, chỉ là không phải lấy thân phận của khách quý."
"Tốt!"
Để thư mời xuống, Úc Tử Ân quét mắt nhìn trên địa chỉ, "Đặt vé máy bay buổi chiều đến Bắc Kinh, sắp xếp xong xuôi nói cho chị biết thời gian là được."
"Được, em sẽ đi!" Đáp một tiếng, tiểu Toa xoay người trở lại xử lý công việc.
Trên bàn làm việc điện thoại vang lên, Úc Tử Ân lấy di động liếc nhìn dãy số hiển thị, vội tiếp thì bên kia nghe thấy một giọng nói mềm dẻo truyền ra: "Cha già, sao lại có thời gian rãnh rỗi gọi điện thoại tới hỏi thăm con à!"
"Ơ, cái đứa con gái không có lương tâm này, cha đây không phải là đang nghĩ tới bảo bối của cha hay sao, gọi điện thoại hỏi thăm cũng không được?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Úc Bảo Sơn, giọng nói khó dấu được của một người làm ăn.
"Chưa nói là không được..., lại nói bây giờ cha đang phiêu du ở đâu đây? Không phải vừa trở về có mấy ngày sao, taị sao con lại không có thấy cha đâu cả! Làm cho con trở thành cô nhi không cha không mẹ, muốn con hiếu kính ngài thì dầu gì ngài cũng phải cho con cái cơ hội chứ!"
Khẽ tựa vào trên ghế dựa, Úc Tử Ân câu được câu không cùng cha trò chuyện, mặc dù hai cha con cô đều ở cùng một thành phố, nhưng công việc của Úc Bảo Sơn quá bận rộn, cho nên một tháng cô đều không nhất định có thể thấy mặt cha một lần!
Cha rất yêu cô, cô biết, chỉ tiếc là ông ấy yêu công việc hơn, mỗi lần cảm thấy thẹn với cô, ông đều dùng tiền mua một đống quà xa xỉ các loại đưa đến trước mặt cô, nhưng lại không có một cái nào là cô muốn.
Thật ra thì cô tình nguyện để c