
Bởi Vì Thấu Hiểu Cho Nên Từ Bi
Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341912
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1912 lượt.
đang muốn đảo tay lái, người ngồi chỗ cạnh tài xế lại đẩy cửa xe ra đi xuống.
Thiếu gia kiêu ngạo hướng về phía bóng dáng cao to này kêu lên: "Lão Ngũ, cậu để cho tôi ở lại một đêm thôi! Văn Khâm đỡ phải đưa tôi trở về thật xa xôi."
Đi ở phía trước, Dịch Khiêm đưa lưng về phía anh, cũng không dừng bước lại, thuận miệng đáp lại một câu: "Muốn ngủ lại, tự mình đi tìm quản gia. Tôi còn có chuyện, cũng không tiếp đón cậu! Cậu tùy ý đi."
"Cảm ơn nhé!" Hạ Ninh Huân nhíu mày cười một tiếng, quay đầu nhìn về Văn Khâm khoát tay, tiêu sái bước vào sân nhà xa hoa.
Khu nhà cao cấp của thiếu gia thứ năm nhà họ Dịch không dễ dàng cho người ở lại, Thánh sơn hồ nhất* số cũng không phải là ai cũng ở được, có thể khiến cho anh đồng ý ngủ lại một đêm, thật sự không dễ dàng.
*: Ý chỉ người nổi tiếng, cao quý
Nghĩ như vậy, hôm nay hình như người khác . . . . . . Tâm tình rất tốt?
——《 không thành thật chớ cưới 》——
Cả người ngâm nước tắm rửa rõ ràng thoải mái rất nhiều, lúc từ phòng tắm đi ra, bên ngoài truyền đến tiếng xe thật thấp, lau tóc, Úc Tử Ân đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngước mắt liếc nhìn chiếc xe lái vào nhà để xe, xoay người ngồi trở lại trên giường.
Cô còn tưởng rằng anh hôm nay không trở lại, không ngờ ngược lại trở về rất sớm.
Di chuyển cái bàn qua một bên, cô liếc nhìn bản thiết kế phía trên còn chưa hoàn thành, nắm bút gặm bánh mì nướng đậu đỏ bắt đầu sửa đổi ghi chú.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa không sợ làm phiền người khác, vốn định giả bộ ngủ không để ý, ai biết người đàn ông bên ngoài thật sự rất kiên nhẫn, từng tiếng dường như gọi hồn nhẹ nhàng đi vào: "Bã xã. . . . . . Bà xã. . . . . ."
Không nhận được đáp lại của cô, anh liền ra sức gọi, om sòm đến mức khiến người ta phiền lòng!
Xem kích thước nhỏ bị bản thân sửa chữa không bao nhiêu lần, Úc Tử Ân bị tức giận rồi!
Phía dưới em phải cho anh ăn!
Ném cây bút xuống, cô đứng dậy đi mở cửa, âm thanh gọi hồn lập tức đập vào mặt, cô tức giận còn kém không có một đấm chào hỏi thôi!
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú yêu nghiệt vô tội này, Úc Tử Ân hít một hơi thật sâu, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Gọi cái lông á! Có chuyện gì nói nhanh nhanh một chút, nói xong thì cút ngay!"
". . . . . ."
Người đang nằm ở trên khung cửa vô tội lại uất ức nhìn cô, một lúc lâu mới mở miệng: "Vợ à, anh đói rồi, phía dưới em phải cho anh ăn!"
". . . . . ." Lời này ý tứ trên mặt chữ rất sexy, khẩu vị rất nặng!
"Cô không phải là vợ của tôi sao? Buổi khuya cô có nghĩa vụ phải lấp đầy cái dạ dày này của tôi! Địa điểm có thể là phòng bếp, cũng có thể là phòng ngủ, tự cô chọn đi!Bất kể là ai, lão gia đây đều không để cho bị thiệt thòi!"
"Lão gia à, độ hèn hạ vô sỉ của lão gia tiến rất xa rồi đó!" Đối mặt với sự uy hiếp ma quỷ, cô vùng vẫy giãy chết chính là không chịu để thua dễ dàng như vậy!
Nếu không cũng không có thời điểm anh ta cầu xin cô!
"Quá khen quá khen!Vợ à, nhưng cô cũng đừng quên, ngày mai chúng ta phải trở về nhà họ Đường, cô nói xem lúc chúng ta trở về ở vài ngày tôi nói. . . . . ."
"Anh đang uy hiếp tôi!" Trở về nhà họ Đường đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện gì đáng vui mừng, bố chồng mẹ chồng không thích cô, mỗi lần trở về đó cô đều bị nước sôi lửa bỏng dày vò!
Nếu như không phải có Đường Minh Lân làm bia đỡ đạn, thì việc cô muốn thoát thân cũng rất khó khăn!
Mà cái tên Đường tam thiếu hèn hạ vô sỉ này hoàn toàn bắt được nhược điểm của cô, cho nên cô đã nhiều lần bị anh ta lợi dụng triệt để!
"Vợ à, anh không có uy hiếp em, anh đây là đang thương lượng với em không phải sao! Tốt nhất là em nên suy tính cho kỹ đi! Cho em năm phút suy nghĩ!" Khoát khoát tay, Đường Minh Lân cũng không quản cô có đồng ý hay không, xoay người đi tới phòng bếp.
". . . . . ." Biết rõ cái tính tình kia, cho nên khuya rồi cô cũng không muốn ầm ĩ với anh ta, cô quyết định đóng cửa xoay người đi tới phòng bếp.
Nếu như buổi tối hôm nay cô không thỏa mãn yêu cầu này, thì ngày mai trở về nhà họ Đường hẳn là lão gia này sẽ có là biện pháp giày vò cô thê thảm, vì ngày mai tươi đẹp, uất ức một chút cũng không có gì!
Đường Minh Lân thích ăn mì, hơn nữa anh ta còn thích làm sợi mì, vì thế anh ta đặc biệt cho người ta đặt một bàn gia dụng để máy móc làm sợi mì, đó chính là cái cớ tốt để sai khiến cô vô điều kiện!
Nhà này bình thường phòng ốc không có người ở, nhưng mỗi tuần lễ đều có người làm thêm giờ tới đây dọn dẹp, đồ trong tủ lạnh mỗi tuần lễ cũng đều được thay thế, giữ vững được sự tươi mới cho thức ăn.
Đang trong thời gian chờ đợi mì, cô quay đầu liếc nhìn bàn ăn bên ngoài có một bóng dáng đang ngồi, giờ phút này ngược lại anh ta lại có tính nhẫn nại rất tốt, cầm ipad xem tin tức, cũng không thúc giục cô, ngoan giống như đứa bé.
Bưng một bát mì ra ngoài, cạch một tiếng để bát mì lên bàn, cô tiện tay thả luôn đôi đũa xuống, từ trên cao nhìn xuống anh ta, "Ăn đi!"
". . . . . ." Nhìn thấy trướ