
Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341909
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1909 lượt.
rên người của anh, có một phong cách mà người đàn ông khác không có, hoàn toàn bất đồng với vẻ bất cần đời của Đường Minh Lân, tuấn tú và dịu dàng, trong lúc vô hình phát ra sự tự tin, tỉnh táo, như thể anh vừa sinh ra đã mang đầy đủ các khí chất vương giả
Một người đàn ông như thế vô cùng phí phạm, chắc hôm nay ở Kim Cung đều là nhân vật lớn!
Ở thành phố C, mặc dù cô mang rất nhiều tiếng xấu, cũng đã gặp rất nhiều loại đàn ông khác nhau, nhưng một người đàn ông vừa cao quý phong nhã lại có chút khói lửa đến không được thực như anh, thì đây là lần đầu tiên cô gặp
"Đường phu nhân,xin chào cô!" Dịch Khiêm đột nhiên cười khẽ, lễ phép khẽ gật đầu với cô, môi mỏng giương nhẹ, tạo ra một cỗ dịu dàng trong hơi thở lạnh lẽo.
Nhưng cô biết, giờ phút này, bộ dáng của cô vô cùng nhếch nhác nên chẳng muốn cùng người khác bắt tay. Có lẽ anh cũng biết điều đó nên không đưa tay ra, mà là lễ phép gật đầu hành lễ.
Cự ly giữa hai người không xa, cô có thể nhìn rõ đôi mắt thâm thúy và tăm tối của anh, mát lạnh và bình tĩnh, không phải là thứ công tử hay ngã ngớn và đam mê phù phiếm, cũng không phải là người đồng tình và thương hại cho hoàn cảnh của cô lúc này.
Ánh mắt của anh không dừng lại quá lâu trên người cô, thân thể nghiêng nhìn về người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, đem lá bài Tarot đặt trên bàn trà, khẽ nheo mắt, gương mặt anh tuấn càng thêm vài phần hiền lành và lạnh nhạt, "Hôm nay, vận khí của tôi thật tốt, ngẫu nhiên lại gặp Quốc Vương."
Đám người đứng sau cung kính cũng rất quy cũ, rút bài Tarot, người nào rút được Quốc Vương người đó phải nhận giấy tính tiền.
Đều là những ông chủ có tiền, tự nhiên chẳng thèm quan tâm đến chút tiền đó.
"Khó được Dịch thiếu gia lại rãnh rỗi tới đây, tốt như thế thì để cho cậu tính tiền, hôm nay không cần tính đến chuyện rút bài!" Đường Minh Lân đứng dậy từ trên ghế salon, khách sáo nhưng không mất lễ phép nói, trong mắt vẫn là vẻ bất cần đời.
Anh làm thế nào lại không rõ ràng, hôm nay có thể bao cả Hồng Quán, cũng là nể mặt của Dịch Khiêm.
Bất đồng với sắc thu trong mắt, Úc Tử Ân quay đầu nhìn Đường Minh Lân, hài hước giật giật khóe miệng, cũng không nói thêm cái gì, kiêu ngạo ưỡn thẳng sống lưng, xoay người đi ra ngoài.
Sau lưng, Đường Minh Lân nhìn thấy bóng dáng kia rời đi, nửa cười nửa nói: "Vợ yêu, không phải em chờ anh cùng về sau?"
". . . . . ." Trả lời anh là tiếng đóng cửa nặng nề
Đường Minh Lân cũng không thấy lúng túng, những người khác càng thêm khó trách, mà Dịch Khiêm đột nhiên cũng cong khóe môi lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Dịch Khiêm khẽ cười một tiếng, đột nhiên vỗ vỗ vai Đường Minh Lân, rất có ý nhạo báng: "Đường Tam, phụ nữ là để được cưng chiều, dịu dàng một chút, mới có thể chiếm được lòng của phụ nữ."
"Tôi đối với cô ấy rất dịu dàng,nhưng cô ấy chẳng dịu dàng với tôi! Cậu luôn luôn thi hành chính sách dụ dỗ, nhưng tôi không làm được!" Cú đánh của cô mới vừa rồi, sức lực cũng không nhẹ!
Bất đắc dĩ, lắc đầu, Dịch Khiêm đột nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, "Tốt lắm, hôm nay cứ như vậy đi, bây giờ tôi có việc, cáo từ trước. Tôi đã nói chuyện cùng em Hồng rồi, hóa đơn sẽ do tôi trả, mọi người chơi vui vẻ nhé, cáo từ!"
Giọng nói dịu dàng trong lúc vô hình mang theo một cỗ kiên quyết khiến người khác không thể nào kháng cự được, Đường Minh Lân cũng không tiện giữ lại, "Cậu đã có chuyện, tôi không giữ! Hôm nào gặp lại”
"Được!" Đáp nhẹ một tiếng, Dịch Khiêm hướng về đám người trong phòng gật đầu một cái, lễ phép rời khỏi phòng.
Bên ngoài cửa chính, thư ký Văn Khâm yên lặng chờ đợi, thấy anh đi ra, cậu nhấc chân đi đến, giơ tay lên, đem túi giấy trong tay đưa tới, "Người còn ở trong toilet, đây là hồ sơ ngài cần."
Thời điểm nhận lấy túi, ở khúc quanh trong phòng vệ sinh, Úc Tử Ân đẩy cửa ra ngoài, thời điểm ngước mắt lơ đãng thấy bóng dáng đứng trên hành lang, do dự một chút, cuối cùng vẫn che ngực đi tới.
Quần áo bị Đường Minh Lân kéo hư, áo lót cũng bị Đường Minh Lân tháo ra, bộ ngực bên trái trần truồng, cô chỉ có thể cô gắng cản trở, để cho mình không quá chật vật.
Do dự một chút, cô vẫn đi tới bên cạnh anh, về tình về lý, nhờ anh tức thời giải vây, cũng nên nói với anh một lời cảm tạ
Khích bác tình cảm vợ chồng?
Hít một hơi thật sâu, Úc Tử Ân đạp thảm mềm mại đi về phía trước, khẽ ngước mắt, lễ phép gật đầu và nói lời cảm tạ với người đàn ông phía trước, cũng không kiểu cách, mở miệng liền nói thẳng vào đề tài, giọng nói dịu dàng như trên mặt vẫn là vẻ quật cường.
"Chuyện mới vừa rồi, cám ơn Dịch thiếu!" Giọng nói lạnh lẽo mang theo mấy phần hoa thơm nứt mũi truyền đến, đột nhiên Dịch Khiêm giương lên nụ cười, lễ phép gật đầu, coi như là đáp lại lời nói cảm ơn của cô.
Cúi đầu, anh lấy từ trong túi ra một chiếc áo choàng màu đen, đứng phía sau Văn Khâm lanh tay lẹ mắt đưa tới, sau đó lui về phía sau mấy bước, yên lặng đứng chờ.
Đưa tay qua, anh đem áo khoác đặt lên vài cô, bộ ngực săn chặt được cô che đẩy vô c