
Tác giả: Hà Vũ
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 134881
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/881 lượt.
ừng hơn vài nghìn người đến, có thể nói đây là "Tang lễ thế kỷ" cho nên một lượng lớn giới truyền thông đến, các ký giả cầm trong tay Mic, mọi người chen nhau tiên tranh hậu khủng*
*(tranh lên trước sợ lạc về phía sau).
Phục bên linh cữu là người của Tập Đoàn Cổ Thị, mười người từng đi theo chủ tịch cùng gây dựng sự nghiệp từ lúc còn trẻ, nhiều tân khách đi theo Linh Xa (xe tang) từ từ chạy về phía đàn hỏa táng, tiến hành nghi lễ cuối cùng của lễ tang: Hỏa táng.
Sau Linh Xa là lực lượng xe Lincoln, hàng trước là lão quản gia cầm điện thoại đang giao phó sự vụ rồi quay đầu nhìn lại về phía chỗ ngồi phía sau. Hai chân Cổ Hách Tuyền được đắp một cái mền thật dày, hai mắt nhắm lại, bộ dáng suy sút yếu ớt.
Phó quản gia khẽ thở dài trong lòng , nhắc nhở con nuôi ngồi bên cạnh: "A Hoành, người vừa mới khóc đến vật vã ở linh đường chính là Cổ Thế Xương." Phó Hoành hơi gật đầu, trong lòng đang suy nghĩ.
Nhà bốn người kia, không, hẳn là năm người, làm cho người ta ấn tượng khắc sâu. Người đàn ông dã âm bừng bừng, người đàn bà thì kiêu ngạo, ương ngạnh. Đứa con trai thì nhìn qua cũng đã thấy là tên láu cá, rồi người cùng với mẹ tựa như khuôn mẫu đi ra đó chính là đứa con gái điêu ngoa. Và còn có một cô bé nhỏ bé xinh đẹp nhút nhát luôn bị người ta xem nhẹ, thật sự là không thể không khiến cho người ta không chú ý.
Cổ Thế Xương dường như thích những kẻ khác trong Cổ Gia tâng bốc, làm việc tác phong giống như là cấp trên của tất cả, không ít chuyện đều do hắn tự quyết định.
"Vài năm trước, không biết vì sự tình gì, hắn đột nhiên muốn xuất ngoại phát triển, lão gia tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn đồng ý cho hắn đi chi nhánh công ty ở Canada, gần nhất hắn tựa hồ như lại muốn quay trở lại." Lão quản gia nói: "cha dám nói, chậm nhất nửa năm Cổ Thế Xương nhất định sẽ nghĩ cách chen vào Hội Đồng Quản Trị của Cổ Thị."
Đối thủ quá mạnh mà thiếu gia bởi vì mất đi cha mẹ, lại hơn nữa chân bị thương quá nặng, luôn luôn ý chí và tinh thần sa sút, lão quản gia trung thành và tận tâm nay thập phần lo lắng.
"Cha yên tâm, chân thiếu gia sẽ tốt lên." Phó Hoành khuyên giải an ủi cha nuôi.
"Hy vọng như thế, Cổ Thế Xương luôn luôn tàng thâm. Vạn nhất thiếu gia có sơ suất gì, cha biết ăn nói thế nào với lão gia và phu nhân về việc hai người đã giao phó?" Lão quản gia thở dài, không che giấu nổi ưu tâm lo lắng trùng trùng: "Con khi nào mới có thể trở về? Thiếu gia hay việc học đều trọng yếu...." Thiếu niên không trả lời, hắn hơi hơi cụp mắt xuống.
Lúc này xe đang chạy ra đường lớn, ngoài cửa xe hai bên đều là bóng râm của tán cây xanh che khuất đi khuôn mặt tuấn nhã trầm tĩnh của hắn, làm cho người ta không thể thấy rõ vẻ mặt hắn.
Sau khi lễ tang kết thúc, Tinh Thần cùng Cổ Thế Xương và người nhà hắn về tới Canada, cũng không ngờ đến qua mấy tháng, Cổ Gia bốn người lại thu thập hành lý chuẩn bị về Đài Loan.
"Tinh Thần, con trước hết ở đây, chúng ta về Đài Loan dàn xếp xong hết thảy rồi sang đón con." Cổ Thế Xương giải thích với cô như vậy.
Cổ Hoành Siêu cùng Cổ Lệ Sa rất không tình nguyện rời Canada, nhưng lại không dám phản kháng quyết định của cha mẹ, bọn chúng không ngừng oán hận đi từ biệt đám bạn bè lêu lổng, trước khi đi còn để lại cho Tinh Thần vài cái nhìn xem thường.
Nghe đôi vợ chồng kia đang hưng phấn bàn chuyện, Tinh Thần chậm rãi hiểu rằng Cổ Thế Xương được triệu hồi về Đài Loan làm Phó giám đốc Tập Đoàn Cổ Thị.
Bọn họ đi rồi, Tinh Thần cùng lão Ruth chuyển đến một gian nhà trọ thuê tạm thời, bởi vì Mullen Na cảm thấy cô không cần phải ở trong căn nhà lớn như vậy.
Từ đó về sau là một đoạn thời gian dài thật tốt đẹp, là những ngày sống nhẹ nhàng nhất trong cuộc đời của Cổ Tinh Thần tại Canada.
Lão Ruth gần sáu mươi tuổi thật thích Tinh Thần, hai người tình cảm rất tốt, mỗi ngày Tinh Thần tan học trở về đều sẽ cùng nhau đến công viên cạnh nhà trọ để tản bộ, nếu không phải một người là tóc vàng mắt xanh, một người là tóc đen mắt đen thì hàng xóm đã nghĩ họ là ông cháu.
Thời gian trôi đi như dòng chảy, lơ đãng trôi qua đầu ngón tay.
Những ngày tự do tự tại, hạnh phúc có lẽ trôi quá mau, mười bảy tuổi Tinh Thần đảo mắt đã trở thành tân sinh viên, cô thi đậu đại học Maila Ji, viện thiết kế.
Đại học Maila Ji là một khu đại học công lập nổi tiếng thế giới, trường đã có hơn một trăm năm lịch sử, là đại học tổng hợp nổi tiếng gồm nhiều viện khác nhau: thiết kế, kỹ thuật, quản lý, âm nhạc, khoa học, giáo dục nghệ thuật là một trong sáu viện cung cấp hơn một trăm giáo trình chuyên nghiệp cùng tài liệu cho các trường đại học, trên toàn cầu luôn là đại học cầm cờ đi tiên phong..
Khác hẳn với những cô gái mang đầy vẻ thanh xuân diễm lệ và những cô gái căng tràn sức sống thì Tinh Thần có vẻ trầm mặc mà đơn giản, tóc luôn luôn buộc đuôi ngựa đơn giản, mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần bò, thỉnh thoảng gặp gỡ bạn học, nếu họ có rủ cô ra ngoài dã ngoại, vui chơi cô sẽ luôn mỉm cười cự quyệt.
Tinh Thần là cô gái biết mình là người như thế nào và biết mình muốn gì, trong lòng cô thừa