
Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn
Tác giả: <b>các truyện khác của Mộc Phan</b>
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341430
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1430 lượt.
ger, uống hết một cốc Coca Cola to, thêm một cốc kem tươi, hình như còn cả khoai tây chiên nữa. Đầu tiên Đinh Mùi lo cô ăn không đủ no, sau lại sợ cô ăn nhiều quá, vỡ bụng mất.
“Chỗ này đã trả tiền rồi phải không? Không ăn thì thật lãng phí.” Quyển Nhĩ vừa ăn vừa tìm lý do cho mình.
“Đây là suất ăn dành cho hai người, hai người đấy.” Đinh Mùi nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, thấy Quyển Nhĩ vẫn không có phản ứng gì, đành đứng dậy đi mua thêm.
Sau này mỗi khi nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, cảm giác thật tuyệt vời. Bởi vì cô của khi đó thật dễ đáp ứng, hai chiếc Hamburger, một ly kem tươi với quả dâu là có thể khiến cô thỏa mãn, khiến cô hạnh phúc. Hình bóng của thời khắc đó chính là tuổi thanh xuân thuần khiết nhất.
Kỳ nghỉ tết Nguyên tiêu đã đến thời khắc của những chùm pháo hoa cuối cùng, sau thời khắc rực rỡ vui vẻ là những đêm dài chinh chiến chuẩn bị cho kỳ thi và những nét bút tốc ký trong phòng thi">
Quyển Nhĩ không biết có phải do di chứng của giai đoạn ôn thi tốt nghiệp trung học hay không, sau khi don dẹp với các bạn xong, ngồi trước bàn học, không đọc nổi mấy chữ đã díp mắt buồn ngủ. Cô luôn là người đầu tiên bị đuổi đi ngủ, bởi vì cô cứ ở đó mà cổ cựa cựa quậy quậy, thì sẽ bị phê phán là làm rệu rã tinh thần tập thể. Vì thế sau này cô quyết định dậy sớm để học, và hoàn toàn từ bỏ ý định học thuộc làu làu tất cả mọi thứ. Lúc thi, cô không cảm thấy đơn giản, nhưng cũng không gặp phải câu hỏi nào không thể đưa ra đáp án. Không quan tâm là có đúng hay không, cô viết vào đó đáp án mình có thể nghĩ ra, trả lời đầy đủ tất cả các câu hỏi, vì vậy mỗi lần ra khỏi phòng thi đều vui vẻ khác thường.
Cô có thể không vui vẻ sao? Sắp được về nhà rồi mà. Phòng cô nhân lúc học không nổi nữa, ai cũng tranh thủ chuẩn bị xong hành lý, chỉ còn đợi người phụ trách hạ lệnh, là tản đi khắp nơi ngay.
Cao Mạc tới tìm đúng vào tối hôm cô thi xong môn cuối cùng. Phải đến nửa tháng rồi không gặp lại anh, nhìn anh có vẻ gầy hơn, nụ cười nhè nhẹ, thanh thản như sắp đắc đạo thành tiên.
“Mua được vé chưa?” Cao Mạc hỏi cô.
“À, vừa phát xong. Anh ngồi ở khoảng nào?” Vé tàu là do nhà trường đặt, trước khi đặt vé, hai người đã thống nhất với nhau, báo về cùng một ngày, cùng một chuyến tàu, việc điều chỉnh để được ngồi cùng nhau chắc cũng không quá khó.
“Đúng rồi, anh thích ăn mỳ ăn liền hiệu nào, buổi tối em đi mua.” Mấy người ở tỉnh khác trong phòng đã hẹn nhau tối nay đi siêu thị, mua quà cho người nhà, ngoài ra còn mua ít đồ ăn vặt để ăn trên đường nữa.
“Ở trường anh còn chút việc nên chắc không về cùng em được.” Cao Mạc vừa nói xong thì thấy Lục Quyển Nhĩ nhướn cao đôi lông mày, nụ cười vừa nở trên khóe môi đã từ từ tắt ngấm.
“Vậy phải mấy ngày?” Nghỉ đông cũng chỉ có ba mươi mấy ngày, năm nay Tết lại vào cuối tháng Một, nếu bây giờ không về, sau này việc mua vé chắc chắn sẽ rất khó khăn.
“Còn phải xem việc có thuận lợi hay không.”
“Vậy chắc giờ thay đổi thì không kịp, đành trả vé rồi mua sau nhé?” Với việc mua vé tàu, gần đây Quyển Nhĩ vừa được cao chỉ giáo, vì thế nói rất ra dáng.
“Đúng thế, vì vậy em hãy về trước đi. Mọi người ở nhà đang đợi đấy, xong việc anh sẽ về, mua vé cho một người chắc cũng dễ dàng hơn.”
Quyển Nhĩ tin ngay, thế là chuẩn bị một túi đặc sản to và rất nhiều sách dành đọc trong kỳ nghỉ, chen lấn lên tàu về nhà.
Nhưng Cao Mạc đã không giữ lời hứa. Tết anh không về, đến Rằm anh vẫn chưa về, cho tới khi Quyển Nhĩ đăng ký vé tàu quay lại trường vẫn không thấy tin tức gì của anh.
Quyển Nhĩ cũng ngầm đoán là có chuyện, bởi vì cùng với số lần cô hỏi về Cao Mạc ngày càng tăng, cô phát hiện ra không chỉ là chú Cao, bố Cao Mạc hay là di Trì, mẹ Cao Mạc, mà thậm chí cả ba mẹ cô, đều có thái độ rất không tự nhiên. Họ thường xuyên lén lút thảo luận vấn đề gì đó, lần nào cũng nghe thấy giọng của họ càng lúc càng to, nhưng chỉ cần cô đi qua, là họ lập tức tỏ vẻ như đang nói chuyện phiếm.
Sau vài lần như thế, Quyển Nhĩ quyết định không sán vào tìm hiểu nữa. Cô gọi điện cho La Tư Dịch nói, “Không biết tại sao mọi người lại tỏ vẻ thần bí, không phải là việc liên quan tới Cao Mạc thì là gì, ai gần gũi anh ấy hơn mình, nắm bắt tin tức nhanh hơn mình chứ! Có nói với mình, mình cũng không thèm nghe.” Trong lòng cô thầm nghĩ, đợi sau khi mình quay về trường, mọi chuyện sẽ rõ hết thôi.
Vì thế khi cô chuẩn bị đi, mẹ mấy lần định nói gì đó vói cô, nhưng đều bị cô lấy cớ là sắp xếp đồ đạc lảng tránh. Cuối cùng mẹ chỉ có thể xoa xoa đầu cô nói, “Bọn trẻ các con, đứa nào cũng khiến người lớn phiền lòng”.
Cho tới khi Quyển Nhĩ hiểu ra mẹ muốn ám chỉ điều gì, thì đã quá muộn rồi. Đúng thế, quá muộn rồi. Cao Mạc đã ở một nơi nào đó mà cô không hề biết bên kia đại dương.
“Lục Quyển Nhĩ, muốn khóc cứ khóc đi, khóc xong thì hãy quên hết mọi chuyện, quên cả con người đó đi, đừng nghĩ gì nữa.” La Tư Dịch đứng rất lâu cạnh Quyển Nhĩ trong gió lạnh buốt, thấy bạn cứ ngẩn người đứng đó, chỉ sợ cô ấy nghĩ nhiều sinh bệnh.
“Mình có nên khóc không? Anh ấy ra nước ngoài du học, là việc tố