Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015

Lượt xem: 134801

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/801 lượt.

u thị chỉ có cô và một cô gái trẻ tuổi vừa thuê lúc qua năm.
Đại khái đã tới khoảng hai ba ngày, Cố Thanh chỉ gặp qua cô ấy một lần, nhớ là tên Đổng Nhất Nho, tuổi có vẻ xấp xỉ với nàng. Cố Thanh tán gẫu với cô ấy hai câu, liền tiếp tục thử mở weibo của mình, như cũ treo máy…… Mà Đổng Nhất Nho, vừa sắp xếp hàng hóa vừa nghe nhạc, vì trong tiệm không có khách, thỉnh thoảng cũng gửi một tin wechat.
Cố Thanh vẫn cố gắng làm mình không treo máy…….
Chợt nghe Đổng Nhất Nho bỗng ừ một tiếng, thấp giọng nói với wechat trên điện thoại: “Mình sắp khóc luôn rồi cậu biết không, bổn mạng của mình 20 phút trước tự thú trên weibo giọng anh ấy yêu nhất……. Thật sự khóc chết a, đang đi làm, đêm nay nói chuyện!”
……………
Không khéo thế chứ……….
Cô không dám load tiếp, trực tiếp rời khỏi weibo, sợ lát nữa Đổng Nhất Nho nhìn thấy tên weibo của mình, liền lập tức bị lộ id online. Cô nhét điện thoại vào túi quần, bắt đầu nhàm chán đứng sau quầy thu ngân, nhìn cửa lớn bệnh viện phía xa.
Bụng…. hơi đói.
Không hiểu sao nghĩ đến Đầu Bài đang ăn rau xanh và tôm, lúc này nhớ tới thức ăn, thật sự là tra tấn.
Cô nhìn nhìn bên ngoài, rồi nhìn trong tiệm, lại liếc thời gian trên di động, khụ một tiếng nói: “Nhất Nho, cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa, chờ lát nữa cha mẹ cậu đến, chúng ta cùng tan ca rồi đi ăn.”
Cố Thanh ừ.
(⊙v⊙) sao lại có cảm giác chột dạ thế này.
“Thanh Thanh,” Đổng Nhất Nho sắp xếp xong hàng hóa, đi đến trước quầy thu ngân, tò mò hỏi cô: “Cậu có thích seiyuu không?”
“Ừm… Cậu nói là diễn viên lồng tiếng manga sao?” Cố Thanh ho khan, “Có, mình thích xem hoạt hình…. Nhưng không quá chú ý seiyuu, đều nghe rất hay…..”
Đổng Nhất Nho cười tủm tỉm nhìn cô: “Diễn viên lồng tiếng Trung Quốc thì sao?”
“Phim lồng tiếng à…….. rất thích.” Cố Thanh tận lực khiến mình biểu hiện, một chút cũng không giống người hay online, nếu không lộ ra sẽ bị tiểu cô nương truy hỏi id…… hoặc là add weibo này nọ, liền thảm, “Lúc nhỏ cũng thích DJ radio.”
“Kỳ thật có rất nhiều chất giọng êm tai, ở trên mạng,” Đổng Nhất Nho còn nghiêm túc nói, “Còn có rất nhiều kịch truyền hình, cậu xem mấy diễn viên đó đang nói chuyện, thật ra không phải tiếng của họ, đều có diễn viên lồng tiếng hết…..”
Cố Thanh lặng lẽ nhỏ máu trong lòng, ừ một tiếng.
May mắn may mắn, bình thường hát hò phối âm, từ trong mic truyền ra, cùng thực tế rất khác biệt.
May mắn may mắn……….. nếu không bây giờ cô giả câm điếc cũng không kịp rồi……..
Đổng Nhất Nho thấy cô không hứng thú lắm, không nhiều lời nữa.
Bỗng nhiên wechat vang lên báo tin, hai người trước sau không kém một giây.
Cố Thanh cầm lên xem……. thế nhưng, là, tin thoại, của, Đàu Bài………….
Không biết nói gì, mười bốn giây. Cô im lặng nhìn điện thoại ba giây, lần nữa cất đi…… Hoàn toàn không dám nghe có được không, đại nhân ngài gửi tin thoại gì a? Vạn nhất có việc gấp thì sao? Không phải em không trả lời a, tuyệt đối không phải em không trả lời, là fan của anh ở ngay trước mặt em, cách một thước, cách một cái quầy đó……….
Cô lặng lẽ nhịn xuống, trong lòng nhỏ máu, Đổng Nhất Nho đã thuận tay mở tin, bên kia truyền đến thanh âm bạn tốt của cô ấy: “Mình biết cậu đang làm, nhưng, mình, cảm thấy, lần này thật sự là chuyện lớn rồi. Cậu biết không biết không? Đầu Bài ở 10 phút trước! Chuyển phát bài hát của chúng ta! Chính là bài chúng ta đăng 10 ngày trước! Chính là chúc mừng hắn lần đầu tiên phát hành bài hát tròn bảy năm!”
Đổng Nhất Nho hưng phấn kêu một tiếng, hỏa tốc nhìn Cố Thanh.
Cố Thanh vội lắc đầu: “Mình không sao… dù sao bây giờ cũng không có khách…..”
Quả nhiên là fan trung thành, ngay cả thời gian lần đầu tiên Đầu Bài phát hành trên mạng…. cũng nhớ rõ thế sao @@~
Lát nữa về nhà nghe xem, là bài gì…..
Ngay sau đó có tin nữa, Đổng Nhất Nho không chút do dự mở ra, phỏng chừng nghĩ là Cố Thanh nghe không hiểu, không sao cả.
Cố Thanh cũng tò mò nghe, đoán hẳn là vẫn về Đàu Bài.
Quả nhiên…..
“Để mình thở một chút, lại nói cho cậu một tin cực kỳ bi thương…… Đầu Bài chuyển phát bài của chúng ta, chúng ta không phải đã viết một câu chúc Đầu Bài sớm ngày tìm được kim chủ đúng không?! Đầu Bài nói… không được, để ta thở một hơi đã…..” Bên kia thật sự thở mạnh một hơi, nói tiếp, “Đầu Bài trả lời một hai ba bốn năm sáu, sáu chữ to: Cám ơn, đang cố gắng.
Nghe rõ chưa! Không phải là ‘sẽ’ cố gắng! Là ‘đang’ cố gắng!! Hiện tại đang tiến hành! Mình cá một xe dưa leo, tuyệt đối là Thanh Thanh Mạn!”
“Ta thêm vào một xe dưa leo…..” Đổng Nhất Nho nhìn xa xăm hướng di động, nói: “Nhất định là Thanh Thanh Mạn.”






Kỳ thật……. Những lời này của Đầu Bài rất đơn giản.
Không cần nghĩ nhiều a.
Cố Thang lặng lẽ tự nhủ.
Cửa siêu thị bỗng nhiên mở ra.
Có hai vị khách đến, Đổng Nhất Nho vội vàng cất di động, bày bộ dáng làm việc nghiêm túc. Cố Thanh trấn giữ ở quầy thu ngân, lật điện thoại qua, lật điện thoại lại, mười phần không yên, không biết rốt cuộc Đầu Bài gửi tin gì cho mình.
Nói khôn


Disneyland 1972 Love the old s