XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Rơi Xuống Vô Tội

Rơi Xuống Vô Tội

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 1341520

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1520 lượt.

tinh thuần. Đó tuyệt đối là thiên sứ mới có nụ cười như vậy…. Nếu như không phải trên cổ tay còn có vết máu bầm, trên thân thể còn lưu lại dấu hôn, tôi nhất định cho rằng tất cả chỉ là một hồi ác mộng. Nếu hiện tại hắn hỏi tôi: Cô vì sao lại ngủ trong nhà tôi? Tôi nhất định hoài nghi thần kinh mình có vấn đề! Hoàn hảo hắn chưa nói gì, dùng tốc độ thật chậm đi tới, cầm trong tay ly sữa đưa đến trước mặt tôi: “Uống sữa đi” Kia… thanh âm không phải là quá bình thường nhẹ nhàng bâng quơ a! Tôi gạt phắt ly sữa, nhìn thứ nước trắng đục vương vãi xung quanh, buồn bực trong lòng mới vơi đi một ít. Tôi nói: “Đừng tìm tôi diễn trò!” Hắn than nhẹ một tiếng, ôm lấy vai tôi, khẩu khí không được tự nhiên như nói với tiểu tình nhân đang làm ồn: “Em muốn thế nào?” Tôi thoát khỏi vòng tay hắn: “Sao hôm qua anh không hỏi tôi nghĩ thế nào?” Hắn hơi thất thần hé mở đôi môi như muốn nói điều gì, rồi sau đó mân lại thành một đường thẳng, tầm mắt di chuyển từ mặt tôi đến chiếc ly thủy tinh vỡ nát. “Những chuyện này cơ bản giải thích không có tác dụng, tựa như thủy tinh, nát chính là nát, cho dù em muốn sửa chữa như thế nào đi nữa, cũng chẳng thể vãn hồi…” Tôi thật không thể không thừa nhận sự tình đã xảy ra, có làm gì cũng đâu thể vãn hồi! Tôi không có năng lực trừng phạt hắn, lại không biết bắt hắn bồi thường cái gì, vậy nên, tôi không còn lời nào để nói. Hắn nhìn tôi, ánh mắt so với bình thường càng thêm sáng ngời: “Tôi thừa nhận, ngày hôm qua mình thật sự quá đáng, nhưng em xác định không có ý đồ câu dẫn tôi sao?” “Tôi không có…” “Ha…em không có” Hắn kéo kéo khóe miệng, nói: “Em bình thường không hay nhìn trộm tôi chăm chăm, em không đối với tôi cười đến phong tình vạn chủng, em không ở trước mặt tôi biểu hiện bao nhiêu yếu ớt cùng bất lực, em không đêm khuya bước vào cửa nhà tôi…” Tôi muốn phản bác, nhưng nói cái gì cũng không lại nổi cái kiểu già mồm áp lẽ phải này. Hắn nói không sai, tôi là nữ thư kí của hắn, nữa đêm ở trong nhà hắn cởi áo quần… Nói không dụ hoặc hắn, chỉ sợ chả có mấy ai tin tưởng. Giống như hắn đây, nam nhân nho nhã, có học thức, có gia thế, bảo hắn đi cường bạo nữ nhân, sẽ có ai tin không? Hắn xem nhẹ tôi, tôi lại quá coi trọng hắn. Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Kỳ thật ban đầu tôi đối với em không hề có ý nghĩ không an phận, tôi biết em đã có gia đình, có con nhỏ, mà tôi cũng đã đính hôn. Tôi căn bản không muốn có liên lụy gì với em, cũng không muốn tạo quan hệ phức tạp làm gì… Tôi thuê em xuất phát từ một loại thương hại, giống như muốn cho em một công việc ổn định, hy vọng em không cần vì vấn đề riêng tư mà thường xuyên đổi công tác, không hề có giao dịch giữa quyền sắc trong đó” Tôi trầm mặc nghe hắn nói chuyện, tôi thừa nhận hắn đối xử với tôi không sai, là một ông chủ tốt đến hiếm thấy. “Nét phong tình vạn chủng của em kích thích tiếng lòng tôi, làm cho tôi mê loạn, nhưng tôi luôn dồn ép nó lại, không hề muốn cùng em dây dưa, không nghĩ muốn phá hoại gia đình của em, tôi nghĩ muốn em làm thư kí lâu dài, cũng chỉ bảo trì quan hệ công việc thuần túy. Nhưng em lại một lần nữa khảo nghiệm khả năng tự chủ của tôi, ánh mắt ám muội của em làm cho tôi sinh ra một loại ảo giác: Em muốn cùng tôi tiến thêm một bước….” “Ý anh là tôi sai?” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, cánh tay đồng loạt hạ xuống, bóp mạnh vang lên tiếng khanh khách, cuối cùng lời nói từ hàm răng rít ra : « Diêu Băng Vũ, em cảm thấy em đúng không ?” Tôi không biết hắn vì cái gì tức giận, nhưng tôi cảm nhận được loại áp lực phẫn hận này. Hắn hít sâu rất nhiều lần, khôi phục lại khẩu khí bình thản:“Quên đi, đều đã xảy ra…… Ai đúng ai sai liệu có cái gì ý nghĩa? Tôi mệt mỏi, em muốn thế nào, đều tùy em đi.” Tôi nghĩ thế nào? Tôi nghĩ không ra phụ nữ khác gặp phải tình huống này sẽ làm như thế nào, có lẽ sẽ khóc đòi giết hắn; kiện hắn lên toà án; hoặc là hướng hắn đòi tiền bồi thường; đương nhiên, đoán chừng còn có một số người sẽ bắt hắn chịu trách nhiệm. Tôi ngoài việc rời đi, không có khả năng làm gì nữa…… Thật ra tôi chỉ là một người phụ nữ thoạt nhìn thì kiên cường, thực ra rất yếu đuối . Một khi gặp phải chuyện tôi không thể đối mặt, tôi liền tìm cách trốn tránh, bắt bản thân không được hồi tưởng những chuyện đã phát sinh dù chỉ một lần. Tôi rất nhanh đi đến sô pha, cầm lấy túi xách của mình, hướng ngoài cửa bước đi . Ngay tại thời khắc tôi sắp mở cửa, cánh tay tràn ngập vết thương lại bị hắn kéo lấy. “Diêu Băng Vũ, muốn đi, cũng nói một lời cho tôi rõ ràng!” “Tôi và cái loại này điên khùng như anh không còn lời nào để nói.” “Em không có, tôi có!” Hắn đem tay của tôi gắt gao nắm trong lòng bàn tay, ngực phập phồng rất nhiều lần, mới ách thanh hỏi:“Tôi hỏi lại em một lần cuối cùng …… Chấp nhận tôi được không? Không can thiệp cuộc sống lẫn nhau , không cho bất luận kẻ nào biết?” “Anh?!” Hắn lại nổi điên , xem ra không chỉ buổi tối ban ngày đầu óc hắn cũng có vấn đề, hay là khi hắn đối mặt với tôi mới không được bình thường? “Mỗi người đều có thứ mình, tôi tin tưởng em cũng có…… Vô luận điều kiện gì tôi đều có thể chấp nhận!” Tôi rút về bàn tay mì