
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 1341527
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1527 lượt.
đó về sau, quan hệ giữa chúng tôi có bước tiến triển rất lớn, khi gặp nhau có thể hướng nhau tươi cười, ngẫu nhiên gặp có thể chào « Hi ! » Mỗi ngày trong cuốn nhật kí tôi đều vẽ ra vô số bức tranh bắt đầu bởi 1 tiếng « Hi » Một ngày kia đang ngồi trên xe buýt, tôi nghe phía sau có tiếng con gái hét lên chói tai làm tôi phải chú ý : « Này ! Các người nhanh nói đi, là các ngươi đánh Trần Lăng phải không ? » « Đúng vậy, hắn quá kiêu ngạo, ngay cả đại ca cũng chả để vào mắt……Học giỏi thì có gì hơn người chứ, giáo huấn một chút, cho hắn tự biết thân phận của mình. » « Ít nói nhảm đi, Trần Lăng chưa bao giờ cùng với các ngươi tranh chấp vặt vảnh, các ngươi vì cái gì mà đánh anh ấy ? » Ngũ khí của cô nàng nữ sinh kia không một chút hài lòng. « Cô đau lòng ? Đau lòng cũng vô dụng, Trần Lăng thích không phải là cô a » « Tôi khi nào nói thích anh ấy chứ….. Mà ngươi vừa nói cái gì ? Ngươi nói vậy có ý tứ gì » « Nói cho cô biết cũng không sao, cô cũng nên sớm chết tâm đối với hắn đi, người Trần Lăng thích là Diêu Băng Vũ a » « Nói bậy » « Tin hay không tùy cô thôi! Nói cho cô một sự thật, Trần Lăng bị đánh bởi vì hắn nhiều chuyện xen vào, cũng không xem mình có bao nhiêu cân lượng, cư nhiên dám bảo đại ca tránh xa Diêu Băng Vũ một chút…….” “………….” Câu nói kế tiếp tôi nửa câu cũng không nghe vào, Trần Lăng ngày đó bị đánh là vì tôi sao ? Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt của anh, cùng câu nói không chút kiên nhẫn kia : « Không biết » Nguyên lai bọn họ đánh nhau trên đường tôi về nhà không phải là trùng hợp, là Trần Lăng giúp tôi. Như vậy anh giúp tôi là do anh vốn biết tôi trước kia, chắc là do nguyên nhân này. Mà bất luận là vì nguyên nhân gì, tôi nghĩ….tôi ít nhất cũng nên cám ơn anh.
Ký Ức Ngọt Ngào
Tan học ngày hôm sau, tôi ở hành lang bồi hồi gần một giờ, trải qua vô số lần đấu tranh tư tưởng , cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước vào phòng học của Trần Lăng. Trong phòng không còn một ai, chỉ có Trần Lăng đang ngồi đó chăm chỉ giải đề.
Anh cũng không phát hiện tôi bước vào cửa, dùng chiếc răng nanh trăng trắng cắn đuôi bút máy, hàng mi dài rung động nhẹ nhàng…. ánh nắng ngày hè chiếu lên da thịt nhẵn nhụi của anh làm lòng tôi thủy triều dâng lên thêm phập phồng.
Tôi thất thần một lúc lâu, mới nhớ ra mục đích của mình, thanh thanh yết hầu kêu lên : « Trần Lăng ! ….»
A………
Nó so với tôi nghĩ , còn dễ dàng vỡ nát hơn………..
Nghe thấy phía sau nam sinh kia còn cười không ngớt, tôi tủi thân đến mức lệ cứ theo khóe mắt trào ra.
Lúc ấy ý tưởng duy nhất chính là chạy trốn, vĩnh viễn không đối mắt với anh nữa.
Tôi vừa mới xoay người , đã nghe thấy tiếng gọi của Trần Lăng : « Diêu Băng Vũ »
Tôi không tự chủ được dừng bước, ngoái đầu nhìn anh, mới phát hiện cánh tay anh vẫn bất lực vươn trong không trung như trước.
Anh xấu hổ nhìn tôi, rồi nhìn bạn học xung quanh, cứng họng nửa ngày, mới cúi đầu nhặt lên món quà bị vỡ rơi trên mặt đất, nói một câu không quan hệ gì với đau khổ trong lòng tôi.
« Cám ơn »
Tiếng cười xung quanh càng thêm chói tai, biểu tình của mỗi người như bị vặn vẹo ở trước mặt tôi, giấc mơ tốt đẹp của tôi ở một khắc kia liền tan biến………….
*****************************************************************
Ngay sáng sớm ngày hôm sau, tôi nghĩ ra vạn lí do để xin phép không đi học, kết quả không thực hiện được, cuối cùng chỉ có thể kiên trì bước vào lớp.
Tôi biết mấy chuyện bát quái như thế trong trường lan truyền rất nhanh, chỉ là không nghĩ có thể nhanh như vậy.
Tôi vừa bước chân vào trường học, đã có mấy nữ sinh hướng tôi chỉ trỏ, nam sinh thì cười trộm bước ngang qua tôi……
Cả quanh quẩn ngày ở bên tai tôi là đủ loại tiếng cười nhạo bất đồng, trước mắt hiển hiện những vẻ mặt đầy khinh khi, tự tôn của tôi bị mọi người chà đạp, như bị họ vất trên mặt đất mà hung hăng giẫm lên………
Rốt cuộc cũng qua một ngày, tôi bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi cổng trường, chỉ muốn ngay lập tức thoát khỏi nơi này thôi.
Đáng tiếc tôi chạy trốn chưa đủ nhanh, vẫn nghe thấy 2 nữ sinh sau lưng mình lớn giọng « khe khẽ nói nhỏ » : « Đó chính là nữ sinh hướng Trần Lăng tỏ tình a ! »
« Đúng vậy, nghe nói Trần Lăng xem cũng chưa xem qua, liên đem món quà vất xuống đất »
Lưng tôi chợt lạnh, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra.
Tôi là chỉ muốn cảm ơn anh, tặng quà anh là sai sao ?. Chỉ là tôi lúc ấy vội vàng quá quên nói mà thôi !
Nghe hai nữ sinh tán chuyện cười nhạo càng hăng say, hình như nước mắt làm hơi mờ đi tầm nhìn của tôi.
Nếu thời gian quay trở lại thì tốt biết bao, tôi sẽ chỉ vụng trộm thích anh thôi, sẽ không si tâm vọng tưởng nữa.
Nước mắt ứa ra, tôi bước nhanh qua dòng người xung quanh, muốn thoát khỏi trường học, thoát khỏi cuộc sống học sinh này, vĩnh viển chẳng cần nữa.
Vì tầm nhìn bị nước mắt làm mơ hồ, hình như tôi đụng vào ngực 1 người nào đó.
Dáng tôi vốn rất cao rồi, thế mà cũng chỉ ngang ngực người ấy.
Tôi lặng lẽ lau nước mắt, ngước