
Tác giả: Du Huyễn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341856
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1856 lượt.
au nhức, Diệc Thuần cắn răng cà nhấc đi từng bước.
Mặc Phong biết rõ cô tức giận, nhưng mà bản tính bướng bỉnh của cô đôi lúc làm anh không nhịn được nổi cáu. Không nói không rằng liền đi đến chắn trước mặt cô, rất gọn nhẹ đã để cô lên lưng mình.
Anh cõng cô, làm cô không kịp phản ứng.
-Thả tôi xuống, tôi không cần.
-Đừng bướng bỉnh nữa.-anh gắt, một mạch cõng cô về khách sạn
Anh đưa cô về phòng cô, nhân viên khách sạn nhanh chóng đem hộp cứu thương lên.
Anh đặt cô lên giường sau đó đi hứng một thau nước.
Diệc Thuần nhíu mày nhăn trán, đừng nói là anh muốn giúp cô rửa vết thương đó nha.
-Tôi tự làm được.
-Em ngồi yên đó.
Mặc Phong đặt thau nước xuống, cầm lấy bàn chân cô rửa sạch vết thương trước.
Diệc Thuần nuốt nước bọt, sao lại thành ra thế này chứ? Rõ ràng cô chỉ muốn trốn tránh Mặc Phong, vậy mà còn để anh giúp cô trị vết thương. Anh càng làm như vậy, cô lại càng dễ mềm lòng.
Mặc Phong mở hộp cứu thương lấy chai thuốc sát khuẩn ra, nâng lòng bàn chân cô nghiêng qua nhỏ từ từ vào vết thương.
Dưới chân đau rát, rất đau làm Diệc Thuần không nhịn được mà la nhỏ lên.
-Ráng chịu đựng một chút sẽ không đau nữa.-anh giống như dỗ trẻ nhỏ, giọng nói đầy vỗ về
Diệc Thuần hơi ngẩn ra.
Mặc Phong lấy miếng gạc y tế cùng băng dính để băng miệng bết thương lại. Động tác anh rất nhẹ nhàng, bởi vì sợ cô sẽ đau.
-Được rồi, đừng nên động tới nó.-anh đóng hộp cứu thương lại đem đặt lên bàn
-Cảm ơn.
Dù sao cũng phải nói hai tiếng này, là anh giúp cô làm sạch vết thương còn băng vết thương lại cho cô, cô cũng nên phải phép nói tiếng cảm ơn.
-Sau này cẩn thận một chút.
-Tôi biết rồi. Anh có thể đi rồi.
Mặc Phong lộ vẻ không vui, cô ghét anh, không muốn nhìn thấy mặt anh đến như vậy sao? Anh thoáng trầm mặc một lúc mới mở miệng:
-Anh muốn... chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Giữa bọn họ có gì để nói chứ? À không, nói đúng ra chỉ có mình cô không có gì để nói thôi.
Cô thoáng im lặng cúi mặt nhìn hai tay đang siết chặt vào nhau. Cô không thể mềm lòng, càng không thể cho anh bất kì cơ hội nào.
Trình Ngụy nói với cô thủ tục ly hôn phải kéo dài đến một tháng. Thừa Tuyết cũng không hỏi nhiều, trước nay cô đều nghĩ chỉ cần một tờ giấy, cả hai kí tên thì đã chính thức không còn là vợ chồng, vậy mà phải đợi đến một tháng.
Cô ở Trình Gia không nói chuyện với ai, Nhã Nhã bị gửi ở nhà trẻ cả ngày nên cô cũng không thể thường xuyên ở cạnh con bé.
Hôm đó Nhã Nhã đột nhiên bị bệnh, Thừa Tuyết cùng Anna dẫn con bé đến bệnh viện. Cũng may bệnh Nhã Nhã không nặng lắm chỉ cần lấy thuốc là được.
Lúc đưa Nhã Nhã về, đi ngang qua khuôn viên của bệnh viện Thừa Tuyết bị thu hút bởi một dáng người.
Đó không phải là...
Viên Hy đi ra khuôn viên bắt gặp Thừa Tuyết, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng, môi mím chặt lại nhưng vẫn cao ngạo đi đến chỗ cô.
Thừa Tuyết không nghĩ lại gặp Viên Hy ở đất Mỹ, đáng lẽ giờ này cô ta phải ở Việt Nam vui vẻ bên Nhậm Tử Phàm chứ?
-Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đối với lời nói của Viên Hy, Thừa Tuyết không để tâm, mỉm cười nói: "Nếu anh ấy đã không chấp nhất chuyện của cô, thì cô nên sống tốt và đừng thù oán tôi nữa."
-Cô đừng giả vờ ở đây nữa? Chính cô hại tôi ra nông nỗi ngày, tôi chỉ hận không thể giết chết cô.-Viên Hy căm phẫn hai tay run rẩy nắm lại
-Cô thật hết thuốc chữa. Bản thân cô gây ra lỗi còn không ân năn hối lỗi.-Thừa Tuyết không còn cách nào để khuyên giải cô ta
-Tô Thừa Tuyết, cô nói nghe hay lắm? Hôm nay tôi phải giết chết cô.
Viên Hy giống như kẻ điên ánh mắt hung tợn nhào đến dùng hai tay bóp cổ cô, Thừa Tuyết hoảng hốt lùi về sau nhưng không kịp, tay đưa lên muốn gỡ tay Viên Hy ra.
Viên Hy bóp cổ cô rất chặt, siết mạnh đến mức cô không tài nào hô hấp được, hai tay Thừa Tuyết liên tục bấu vào tay Viên Hy.
Anna thấy thế liền hốt hoảng chạy tới ngăn ra, con bé Nhã Nhã kéo mạnh áo Viên Hy, bàn tay nhỏ bé không ngừng đánh cô ta.
-Thả mami tôi ra, cô là người xấu.
Viên Hy hung hăng xô Nhã Nhã ra, con bé bị xô xuống đất, đau đến khóc òa.
Thừa Tuyết đánh liên tục vào người Viên Hy, cố gắng gỡ tay Viên Hy ra để hô hấp. Cô rất khó chịu, cổ bị bóp rất đau, rất đau.
Mấy y tá thấy cảnh hỗn loạn vội vàng chạy đến ngăn cản.
Phải mất một lúc lâu mới kéo Viên Hy ra được, Thừa Tuyết ôm lấy cổ mình ho liên tục.
-Tô Thừa Tuyết, tôi phải giết chết chị.-Viên Hy bị mấy nữ y tá giữ tay giữ chân lại không ngừng giùng giằng muốn xông đến
-Cô điên rồi.
Thừa Tuyết sau khi hô hấp lại bình thường mới có thể nói chuyện được liền tức giận nhìn Viên Hy. Cô ta đúng là sống chết không hối cãi.
-Nhã Nhã con có sao không?-Thừa Tuyết mặc kệ cô ta liền cùng Anna quan tâm đến Nhã Nhã
Nhã Nhã bị xô té, ở khủy tay trầy một mảng lớn, con bé đau rát mà khóc lớn hơn.
-Anna, em đưa Nhã Nhã tới chỗ bác sĩ đi.
-Vậy em đi, chị nhớ cẩn thận.
Anna dẫn Nhã Nhã đi lên bác sĩ khám.
Thừa Tuyết dù có hiền đến cỡ nào cũng không thể dung tha hành động của Viên Hy, cô tức giận đi đến chỗ cô ta.
-B