
Tác giả: Du Huyễn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341855
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1855 lượt.
uông tôi ra.-Viên Hy giùng giằng
Mấy y tá buông tay ra nhưng sợ cô ta gây chuyện nên không dám rời đi.
_Bốp
Thừa Tuyết giơ tay cao tát một cái thật mạnh vào má cô ta.
-Cô có biết bản thân cô rất tốt không? Cô sinh ra đã có anh hai cô che chở yêu thương, anh ấy lấy tính mạng ra để có ngày hôm nay chỉ vì muốn cô có một cuộc sống tốt đẹp, anh ấy một mình nuôi lớn cô để cô có ngày hôm nay sao? Cô nhìn lại cô đi, cô đã làm gì tốt đẹp hả? Hại người, mưu mô tính toán, cô nói yêu anh ấy nhưng cô đã gây ra gì?
Thừa Tuyết lạnh giọng, đối với Viên Hy chỉ có thất vọng.
-Cô, cô dám dạy đời tôi.
-Cô nói coi tôi dạy cô nổi không? Cô lớn rồi, cô nên suy nghĩ lại chuyện mình làm đi. Cô không nghĩ đến bản thân thì nghĩ đến anh hai cô chứ? Nếu như cô muốn anh hai cô không đoái hoài đến cô thì cứ tiếp tục mà làm.
Viên Hy như bị nói điểm trúng huyệt đứng im bất động không còn muốn giết chết Thừa Tuyết nữa.
Từ trước đến nay, Viên Hy luôn nhận định Nhậm Tử Phàm là người đàn ông tốt nhất cũng như cho rằng chỉ anh mới xứng làm chồng cô ta, cho nên khi tình cảm của anh lại dành cho Thừa Tuyết, Viên Hy sinh ra ghen ghét đố kị, vì ghen tuông mà đánh mất lí trí.
Bác sĩ nghe y tá báo cáo liền vội vã chạy đến, lúc này ông thấy Viên Hy không có trạng thái kích động nữa cũng thở phào.
-Cô Nhậm, tôi đã nói cô đừng kích động quá, sẽ không tốt cho cô.
Viên Hy mím môi, không nói không rằng liền bỏ chạy đi mất.
Thừa Tuyết cũng khẽ thở phào, nếu như cô ta vẫn không hiểu ra thì cô xem như bó tay.
Cô còn định rời đi thì đã nghe tiếng thở dài cùng giọng tiếc nuối của bác sĩ: "Thật là một cô gái tội nghiệp."
-Bác sĩ, ông nói vậy có ý gì?-Thừa Tuyết quay qua hỏi bác sĩ
-Xin hỏi, cô có quan hệ gì với cô Nhậm?
-Tôi quen cô ấy, chúng tôi chẳng qua có chút hiểu lầm thôi. Tôi còn... quen anh trai cô ấy.
-Vậy sao? Vậy thì cô nên an ủi cô ấy, đừng để anh trai cô ấy biết chuyện. Nếu không sẽ gây áp lực về mặt tâm lí của cô ấy.-bác sĩ trước khi nói căn dặn cô trước
-Tôi biết rồi. Cô ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Thừa Tuyết đột nhiên rất lo lắng, im lặng chờ bác sĩ nói.
-Cô ấy... bị cưỡng hiếp tập thể.
Thừa Tuyết nghe xong như sấm đánh ngang tai, hai bên tai lùng bùng không dám tin.
Cái gì cơ chứ?
Viên Hy... Viên Hy bị cưỡng hiếp tập thể sao?
Ly Hôn.
Thừa Tuyết ngồi bên ngoài ghế chờ đợi Anna đưa Nhã Nhã vào bác sĩ chữa vết thương tâm trí vẫn nghĩ đến những câu nói kia của bác sĩ.
"Bốn ngày trước cô ấy bị cưỡng hiếp tập thể, phận là con gái nên cô ấy không dám báo cảnh sát, tôi điều trị cho cô ấy tinh thần rất kém."
Lúc ấy ngoài sững sờ ra thì cô chẳng nói được gì cả, cô rất hoang mang khi nghe bác sĩ nói như vậy.
Cảm giác chính là cảm thấy Viên Hy rất đáng thương.
-Anna, chúng ta về thôi.
Nói xong cô cùng Anna dẫn Nhã Nhã đi, chỉ là bóng lưng lại có chút buồn bã.
.
Diệc Thuần ngẩng mặt lên nhìn Mặc Phong không biết nói gì, giữa bọn họ thì còn gì để nói nữa chứ?
Mãi một lúc Diệc Thuần mới hít một hơi thật sâu nói: "Tôi và anh đáng lẽ không còn gì để nói."
-Lần nào em cũng nói như thế, chúng ta không còn gì của nhau, em sẽ không yêu anh nữa, em sẽ không làm chuyện có lỗi với Nhất Duy.-Mặc Phong dừng lại cười một cái
-Suy cho cùng chỉ do em ngụy biện. Em nói chúng ta từ lâu đã không thể đến với nhau nhưng mà chỉ cần một ngày em chưa bước vào lễ đường cùng Nhất Duy, cả hai cùng thề với chúa, tay em chưa đeo nhẫn cưới, anh vẫn sẽ không từ bỏ.-Mặc Phong ngữ khí kiên định nói
Diệc Thuần như ngẩn ra, sóng mũi có chút cay cay.
Như vậy thì sao? Yêu hay không yêu thì có làm sao? Vốn dĩ bọn họ đã bỏ lỡ nhau.
Phải chi bốn năm trước, trong lúc cô đau lòng nói yêu Nhất Duy, anh nói với cô câu này, không nhanh không chậm một giây.
Nhưng đáng tiếc, cô đã đợi quá lâu, mà anh lại nói quá chậm!!!
-Mặc Phong, những cái anh nói đều đúng hết, em vẫn sẽ nói không thể yêu anh, em đã có Nhất Duy nhưng mà ít ra em biết tự nhắc nhở bản thân mình với anh không còn gì nữa. Nếu như anh muốn theo đuổi thì đã là trong bốn năm qua chứ không phải bây giờ. Anh không cảm thấy quá muộn hay sao?
Chính thời gian giết chết tình cảm bọn họ, hơn một ngàn ngày đã làm tan vỡ tim cô.
-Cái đó...
-Anh không nói được.-Diệc Thuần cười giễu
-Anh nhìn thấy thiếu chủ và Thừa Tuyết yêu nhau mà không thể đến với nhau, anh không muốn chúng ta lại giống như vậy. Sự đau khổ đó anh không chịu nổi.
Diệc Thuần cắn môi dưới, ngôn ngữ gì cũng không nói được. Hai mắt đỏ hoe, tâm can bị lời anh nói mà đau nhói.
-Chẳng lẽ em nghĩ em làm như vậy là vẹn toàn hay sao? Em tưởng Nhất Duy là kẻ ngu ngốc hay sao? Cậu ấy là luật sư, em tưởng cậu ấy không biết rõ hay sao? Em làm như vậy cả anh, em và Nhất Duy đều đau khổ.
Mặc Phong nói đúng, Nhất Duy không ngu ngốc đến mức đó, anh ấy cái gì cũng biết rõ nhưng không nói ra thôi.
-Em không muốn nghe nữa, anh đi ra đi.
Cô cần thời gian để bản thân có thể bình