XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341545

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1545 lượt.

ó thể nắm tay anh cùng nhau thì quả thật ông trời đã ưu ái cô quá nhiều rồi.
Phương Chấn Đông cho cô một mái nhà chính thức, mặc dù bên ngoài mưa gió mịt mù nhưng trong đó vĩnh viễn ấm áp.
Sau ba tháng dưỡng thương cùng khôi phục chấn thương, Phương Chấn Đông mới được chính thức xuất viện. Lúc xuất viện thì thành phố B cũng sắp vào tháng mười rồi. Cả thành phố phồn hoa như dần nhuốm một máu sắc thu, trời dần xanh thẳm giống như tấm gương được lau sạch vậy.
Trước sân Phương gia có một cây Hải Đường cũng đã trĩu nặng trái chính trông rất đẹp mắt. Đây cũng chính là mùa thu hoạch và cũng chính là mùa Hàn Dẫn Tố thu hoạch hạnh phúc thuộc về chính mình.
Phòng ở của cô đã sớm trả lại mà cô và Phương Chấn Đông cũng đã nhất trí không muốn lãng phí tiền mua nhà, dù sao công việc của anh cũng sẽ có sự thay đổi lớn, năm nay hoặc sang năm anh sẽ không còn ở thành phố B nữa. Quân nhân là vậy, phục tùng là thiên chức nên hai người tất phải không thể cùng một chỗ mãi được.
Bà Phương cũng nói qua với Hàn Dẫn Tố mấy lần về vấn đề nhà cửa nhưng cô thoái thác. Những điều này không quan trọng, về sau anh đi theo Phương Chấn Đông, nơi có anh chính là nhà của cô, không cần phải câu nệ hình thức nhiều.
Vì vậy sau khi Phương Chấn Đông xuất viện hai người liền tạm thời tiến vào Phương gia, bà Phương càng thêm mừng rỡ, đối với con dâu này càng thêm vừa ý. Hiện nay có con dâu nào nguyện ý mà ở cùng mẹ chồng? Chắc chắn chỉ hận không thể cách xa tám trượng cả đời không dính dáng gì nhau mới được, hơn nữa trước đó bà còn phản đối hai người nên không nghĩ tới Hàn Dẫn Tố lại vui lòng về ở cùng.
Cũng chính bởi vì Hàn Dẫn Tố về ở chung nên bà Phương mới càng cảm thấy đứa con dâu này quả thật đáng để cho người ta quý trọng. Tuy miệng không nói ngọt được nhưng rất chịu khó, tay vừa cầm được bút vẽ mà vừa có thể nấu ăn không chê vào đâu được có đầy đủ vị. Dì giúp việc trong nhà cũng nói với bà mấy lần, con dâu như vậy giờ đốt đèn lồng lên cũng khó mà tìm.
Hơn nữa nói về trình độ nấu ăn, cha Chấn Đông càng ngày càng thích về nhà ăn cơm, dì giúp việc cũng phải theo học. Chỉ trong mấy ngày mà bà Phương càng hài lòng về Hàn Dẫn Tố, mẹ chồng con dâu chung đụng với nhau vô cùng hòa thuận. Bà cũng thúc giục hai vợ chồng son trở về Hàn gia một chuyến, dù sao tiệc cưới có tổ chức hay không thì lễ lạt thân gia Phương gia không thể thiếu. Cưới con gái nhà người ta rồi mà cha vợ còn chưa gặp chính thức gặp con rể thì còn ra thể thống gì. Bà liền chuẩn bị lễ vật phong phú để vào giữa tháng mười hai vợ chồng son về Miền Nam….
Ngồi ở thuyền ô bồng chèo quanh co dọc theo sông, hai bên bờ sông sắc thu đã ngả vàng yên tĩnh điềm nhiên như thể nơi đây là chốn đào nguyên nơi trần thế. Phương Chấn Đông ngồi nghiêm trang nhưng không khỏi thầm khen, trấn cổ Giang Nam, sông nước thanh tú có một vẻ đẹp trầm tĩnh mỹ lệ vô song thật giống cô vợ nhỏ của anh.
Hàn Dẫn Tố lại có không khỏi có chút hơi e sợ, nơi đây chính là nơi cô có tuổi thơ vui vẻ cũng nơi cô mang chán nản không cam lòng mà rời quê quán đi trên cơ bản là không thể bình thản được. Hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, cha con thì xa cách như núi non trùng điệp, còn chuyện của mẹ và ân sư, rất nhiều chuyện cô đã bỏ quên theo chuyến về nhà này cứ dâng lên trong lòng cô.
Đột nhiên tay bị bàn tay Phương Chấn Đông nắm thật chặt, ngẩng đầu lên là ánh mắt kiên định của anh, lòng cô chợt yên ổn trở lại. Đúng rồi! Hôm nay cô không còn một thân một mình, cô còn có Phương Chấn Đông, người đàn ông này có thể dựa vào.
Triệu Hồng cũng không thể nào ngờ sẽ sớm phải nghênh đón Hàn Dẫn Tố về nhà thế này, thậm chí còn mang theo vị quân nhân lần trước. Ánh nắng chiếu vào tán cây trước nhà rơi trên người Hàn Dẫn Tố khiến cả người cô như có một vầng sáng bao quanh. Nụ cười vẫn dịu dàng như vậy nhưng khắp người lại ngập tràn một loại hạnh phúc sáng ngời thật có chút chói mắt.
Triệu Hồng không khỏi thầm bực mình, giờ Hàn Dẫn Tố và Hàn Dĩnh quả thật khác nhau một trời một vực. Hàn Dẫn Tố càng hạnh phúc thì Hàn Dĩnh càng thê thảm. Nhưng Triệu Hồng là ai? Cậy mạnh là bản năng của bà, dù có giãy chết thì cũng không không muốn chết bị Hàn Dẫn Tố chế giễu vì thế bực bội qua mau, ánh mắt lóe lên một cái:
“Tôi lại tưởng là ai mà đến sớm như vậy hóa ra là đại tiểu thư nhà chúng ta đã trở lại. Tôi còn tưởng đại tiểu thư đã sớm quên cửa nhà mình hướng nào rồi?”
Ánh mắt bà trượt xuống bụng đã lộ ra của Hàn Dẫn Tố khiến bà không khỏi ngẩn ra. Triệu Hồng quen thói mát mẻ nếu là trước kia thì Hàn Dẫn Tố sẽ vặc lại nhưng giờ cô lại không muốn so đo, cô quay đầu lại cười cười với Phương Chấn Đông, nắm lấy tay anh bước qua mặt Triệu Hồng bước vào.
Mắt Triệu Hồng đảo mấy vòng rồi cũng vào theo. Hàn Thanh Sơn cũng trước khi về Hàn Dẫn Tố có gọi điện cho ông nhưng ông không nói cho Triệu Hồng. Bà ta là người nhỏ mọn, ông không muốn tìm phiền toái.
Phương Chấn Đông đem lễ vật để trên bàn rồi trịnh trọng chào theo kiểu quân đội:
Cha, con là Phương Chấn Đông, con và Tố Tố đã đi đăng ký kết hôn, bởi