
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341542
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1542 lượt.
vì có chút nguyên nhân nên không sớm về được mong cha tha lỗi. Nhưng cha yên tâm, con sẽ đối xử tốt và có trách nhiệm với Tố Tố.”
Ánh mắt Hàn Thanh Sơn không thể không chú ý đến bụng con gái, mặc dù mang thai nhưng trên mặt cô mang đầy vẻ hạnh phúc sáng ngời dễ dàng có thể nhìn thấy được. Năm đó lúc cùng Trịnh Vĩ kết hôn cũng chưa từng thấy điều này.
Phương Chấn Đông đứng nghiêm trang sau lưng con gái ông tựa như một ngọn núi kiên định. Người đàn ông này có thể tin được, lần đầu tiên gặp mặt Hàn Thanh Sơn đã biết điều đó. Nhớ tới đứa con gái khác của mình ông không khỏi âm thầm thở dài, chị em gái sao cảnh ngộ lại khác nhau như vậy.
Triệu Hồng đứng ở cạnh cửa nghe trong lòng không khỏi không cam lòng. Sao vận số Hàn Dẫn Tố cứ tốt như vậy? Bà không muốn thấy Hàn Dẫn Tố thuận lợi, dù thế nào cũng phải phá đám mới thoải mái. Bà bước mấy bước tới lấy giọng mở miệng:
“Nhận là con cơ đấy, thật là…. Không biết nhà trai bên kia nói thế nào có biết là tái hôn hay không? Chuyện như vậy cũng nên nhanh chóng nói rõ, gạt cũng không tốt!”
Ánh mắt Hàn Dẫn Tố sắc như dao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ta. Sắc mặt Hàn Thanh Sơn cũng biến:
“Bà nói lảm nhảm gì đó?”
Triệu Hồng hừ một tiếng:
"Đây cũng không phải là nói bậy, tôi cũng vì con ông mà nói tốt thôi! Thay vì sau này biết thì nói trước tốt hơn, lại nói con rể tới mà không thấy bóng dáng thông gia đâu. Chuyện như vậy tôi thấy có vẻ không thỏa đáng lắm!”
Phương Chấn Đông đè vai cô:
“Là con sơ sót quên nói với cha, mai cha mẹ con sẽ đến Miền Nam cho nên muộn hơn so với bọn con nửa ngày. Là bởi vì cha con vừa lúc có một hội nghị quan trọng không đi được. Phương Nam cũng đã đặt chỗ ở khách sạn rồi, trước đi cũng mời bà ngoại và cậu tới vào sáng mai chúng ta cùng nhau dùng bữa cơm thân mật.”
Hàn Dẫn Tố cả kinh, quay đầu lại nhìn Phương Chấn Đông nhỏ giọng hỏi: "Ba mẹ định đến đây? Sao em không biết?”
Phương Chấn Đông đỡ cô ngồi ở trên ghế sofa:
"Cha mẹ sao có thể không tới, dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, dù giản lược tất cả thì cha mẹ hai bên cũng nên gặp mặt!”
Triệu Hồng bĩu môi khinh thường: "Hội nghị quan trọng? Chẳng lẽ là lãnh đạo quốc gia gì đó sao? Vội chuyện quốc gia đại sự so với chuyện con trai kết hôn thì chuyện nào quan trọng hơn? Hay là không muốn đến?”
Sắc mặt Hàn Thanh Sơn không khỏi khó coi quát khẽ:
“Bà tạm thời nói ít lời vô dụng đi!”
Hàn Dẫn Tố suy nghĩ một chút, sau đó nói nhỏ bên tai Hàn Thanh Sơn. Ông hoảng sợ vụt lên vừa đúng lúc trên TV đang phát tin tức, hình ảnh Phương Hoa vừa xẹt qua. Ông chỉ vào TV lắp bắp:
“Tiểu Tố, con nói cha chồng con…..cha chồng con…là….là….”
Nói lắp nửa ngày cũng không nêu tên ra được, Hàn Dẫn Tố gật đầu một cái. Cho đến vợ chồng Hàn Dẫn Tố, Hàn Thanh Sơn cảm thấy chuyện như vậy thật hoang đường. Không thể nào nghĩ tới có ngày mình lại trở thành thông gia với gia đình lớn như vậy, lại bắt đầu lo lắng gia thế hiển hách như vậy sẽ ghét bỏ Tiểu Tố đã từng kết hôn…….
"Đắc ý gì mà đắc ý? Tôi thấy thật là xấu hổ khi đối mặt với người ta, có thể chấp nhận người đã ly hôn…”
Triệu Hồng lẩm bẩm càu nhàu trong miệng, sắc mặt Hàn Thanh Sơn trầm xuống:
"Ngày mai bà ở nhà đi!”
Triệu Hồng Nhất nghe được tức không chịu được:
"Hàn Thanh Sơn, tôi là người được ông cưới hỏi đàng hoàng không phải là người lang chạ với ông, mẹ ghẻ không phải là mẹ à? Con gái ông về địa vị của tôi ở cái nhà này mất hết!”
Hàn Thanh Sơn xoay người đi ra ngoài, cửa đóng lại mà Triệu Hồng vẫn không nhấc mông nổi khỏi sofa. Trong đầu tràn ngập một tư vị khó có thể nói nên lời. Nha đầu Hàn Dẫn Tố này sao vận số tốt như vậy? Quay đi quay lại ly hôn ngược lại lại trở thành chuyện tốt nhất. Không ngờ cô ta có thể lấy được người có chức quyền như vậy.
Trước kia biết cô ta qua lại với vị quân nhân kia bà và Tiểu Dĩnh đã âm thầm uất ức mấy ngày, không ngờ anh ta còn hiển hách như vậy. Về sau đừng nghĩ lạnh nhạt mà vồ lấy mà nịnh bợ, sợ là có nịnh bợ cũng không được. Trong lòng vừa hận vừa ghen tỵ nhưng lại không biết làm gì.
Nghĩ đi nghĩ lại không chừng lại là chuyện tốt, đã nói bà và cô ta không gần gũi lắm nhưng Hàn Thanh Sơn là cha ruột, dụ dỗ ông ta giúp một tay nói không chừng hai mẹ con bà còn được thơm lây.
Triệu Hồng đang tính toán chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa, bà cho là Hàn Thanh Sơn đã trở lại vừa ngẩng đầu lên không khỏi sửng sốt:
"Tiểu Dĩnh, sao con lại về?”
Vội vàng nhận lấy hành lý từ tay cô mặt Hàn Dĩnh đen lại cầm cốc nước trên bàn uống hết phân nữa mới thả rầm xuống một cái:
"Mẹ! Con không muốn sống với thằng oắt con Trịnh Vĩ nữa, con muốn ly hôn!”
Triệu Hồng vừa nghe liền nóng nảy:
"Mới kết hôn được mấy ngày ly hôn gì mà ly hôn? Vợ chồng son nào sống với nhau có phải tốt cả đâu, không thể tránh khỏi gây gổ cãi nhau. Chỉ cần lui một bước là qua ngay, việc gì phải ly hôn. Tuy con không còn nữa nhưng không phải là ngoài ý muốn sao, hai đứa còn trẻ không lâu nữa sẽ mang thai thì sợ điề