
Tác giả: An Tư Nguyên
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341203
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1203 lượt.
thêm bên trong truyền tới tiếng thét chói tai thê lương, khiến người ngoài cửa không có kiên nhẫn đợi thêm nữa, đối phương lại liên tiếp đạp mấy lần.
"Đừng! Đừng. . . Đạp. . . A. . . . . ." Gia Duyệt ngăn lại thanh cuối cùng ói toàn bộ rồi, người tới cũng đã phá cửa mà vào.
Xong rồi, bị phỏng đau còn chưa tính, còn phải tìm người sửa khóa cửa.
"Em ở đây làm cái gì? !"
Cũng may, chủ nhân tiếng hô này không để cho cô mong đợi thất bại, quả nhiên là Thẩm Phi.
Gia Duyệt bất đắc dĩ ngẩng đầu trừng mắt về phía Thẩm Phi tức giận đằng đằng: "Tốt. . . . . . Thật là đau nha. . . . . ."
"Đáng đời, ai cho em dùng chân ăn mì."
". . . . . ."
Không làm cho cô có cơ hội phản bác, Thẩm Phi bất thình lình bồng cô lên, quay đầu lại quét mắt, rất nhanh tìm đến vị trí phòng rửa tay: "Trong nhà có thuốc phỏng không?"
"Ừ. . . . . ." Bên má cô ửng hồng, yếu ớt đáp một tiếng, đưa ngón tay hướng cửa trước tủ giày.
"Tại sao có thể đem thuốc cùng giầy để một chung." Thẩm Phi quay đầu lại liếc nhìn, cảm khái nói.
"Nào có, tiện thể để luôn."
Thẩm Phi ngước mắt nhìn cô một cái, không để ý cô, mà đem cô đặt ở bên cạnh bồn rửa mặt, mở nước lạnh, phân phó nói: "Tự làm."
Ngay sau đó, anh liền chạy đến bên tủ giày, ngồi xổm người xuống, bắt đầu chuẩn bị tìm kiếm hòm thuốc.
Thật bất hạnh, mở ra tủ giày ra, một đống giầy lộn xộn lung tung dẫn đầu hướng anh trút xuống.
Thấy thế, Gia Duyệt ảo não quay đầu, hận không thể đào cái động vùi mình vào. Sớm biết anh thật sẽ đến, cô nhất định sẽ không biết dùng suốt cả ngày ngẩn người, mà là quét dọn trong nhà một lần thật sạch.
"Đây là. . . . . ."
"À?" Nghe vậy, cô quay đầu, phát hiện trên tay Thẩm Phi cầm giày người đàn ông.
"Của người nào?"
Cô cau mày suy nghĩ hồi lâu: "Ba của tôi thôi."
"Tốt nhất là vậy!"
"Nhất định là vậy á..., ngoại trừ cha tôi ra, cũng chưa có người đàn ông khác tới nhà tôi." Gia Duyệt nghiêng chân, để cho nước lạnh chảy xuôi xuống, đáp tự nhiên cũng rất tùy ý.
Nhưng người nói vô ý người nghe có lòng, nụ cười của Thẩm Phi sâu hơn mấy phần, cầm hòm thuốc trở lại bên người cô, cố làm như không có việc gì hỏi "Cậu ta chưa từng tới?"
"Người nào?" Cô mờ mịt nháy mắt.
"Nguyên Tu."
Gia Duyệt mím môi, con ngươi quay lòng vòng, quan sát ánh mắt của anh.
Mặc dù nhìn anh giống như là không có tâm tình gì, nhưng cô mơ hồ cảm thấy anh hình như đang chờ mong câu trả lời của cô. Tâm tình tà ác quấy phá, cô nhếch môi lên, mở mắt nói mò: "Đúng vậy, cũng có khả năng là Nguyên Tu . . . . . . A a a a, nhẹ, nhẹ một chút á! Anh rất kỳ quái, giày nhà tôi là của ai, mắc mớ gì tới anh chứ."
Anh không có trả lời, chỉ là bộc phát tăng thêm sức lực trong tay.
Đau đến khóe mắt Gia Duyệt cũng đã hiện lệ rồi, cô không thể không nhận thua: "Được, được rồi, nói giỡn thôi. Nguyên Tu để ý sự nghiệp của mình như vậy, sợ nhất là xì căng đan, làm sao có thể tới nhà của tôi."
Quả nhiên, lời này tựa như chú ngữ, động tác của anh êm ái hơn rất nhiều, vẻ mặt cũng chuyên chú hơn rất nhiều.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Gia Duyệt có chút không bỏ được dời ánh mắt đi, ánh chiều tà chiếu xuống người anh, tựa như cho anh tầng kim quang, cực kỳ chói mắt đẹp mắt.
Lông mi của anh thật dài, hình môi cũng xinh đẹp.
Nếu là một nhà nào đó tạp chí cử hành xếp hạng "Người đàn ông muốn hôn nhất", anh nhất định là thứ nhất.
Ưmh. . . . . . Chính là môi xinh đẹp, cũng đã từng hôn cô.
Gia Duyệt không tự chủ được cười khúc khích.
"Đang cười cái gì?" Kết thúc xử lý phỏng, chuẩn bị cách tiến hành, Thẩm Phi thu thập đồ xong, chú ý tới cô vẫn nhìn mình không chớp mắt mà cười.
"Hả?" Cô hốt hoảng kêu lên, đuổi đi hình ảnh lúc trước quanh quẩn trong đầu, "Tôi có đang cười sao?"
"Không có sao?" Anh buông đôi tay ra, chia hai tay ra chống hai bên thân thể cô, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, "Nói tin tức tốt để cho em cười."
"Cái gì?" Không phải là muốn nói anh đồng ý yêu cầu từ chức của cô chứ? Làm ơn, chuyện này đối với cô mà nói một chút cũng không tính là tin tức tốt.
"Anh thông qua quay phim thử rồi."
"Bộ phim của Lưu giáo sư?"
Thẩm Phi gật đầu một cái.
"A a a a! Tôi nói rồi! Nếu như biến thái giống như anh, mọi người không thể thắng, giáo sư tuyệt đối không tìm được thí sinh thứ hai thích hợp hơn! Tin tưởng tôi, trước kỳ bắt đầu tôi có tham dự một buổi thảo luận bộ phim này rồi, nó nhất định có thể để cho anh đỏ hơn!" Cô vong tình bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Bởi vì thật là vui, còn không nhịn được dùng sức ôm lấy Thẩm Phi gần trong gang tấc.
Anh uốn môi lên, điều chỉnh tư thế dễ dàng cô ôm hơn, chế nhạo nói: "Thế nào em thật giống như còn vui vẻ hơn so với anh?"
"Ách. . . . . ." Gia Duyệt ý thức được mình thất thố, chợt buông anh ra, lui về phía sau ngồi, "Tôi. . . . . . Tôi là trợ lý của anh nha, cần phải vì anh vui vẻ."
"Nhưng tôi nhớ rõ sáng sớm hôm nay người ta mới vừa từ chức." Anh tốt bụng nhắc nhở cô.
Gia Duyệt cảm thấy trong nội tâm hồi hộp một chút, thử dò xét hỏi: "Cho nên. . . . . . Anh