watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sex Là Điều Cực Phiền Toái

Sex Là Điều Cực Phiền Toái

Tác giả: An Tình

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 134713

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/713 lượt.

i đưa cô đi khắp nơi du ngoạn, làm những việc mà tình nhân hay làm như ăn cơm, xem phim, dắt tay nhau dạo phố, thậm chí cùng nhau ngủ… Nhưng không làm tình, đôi khi cùng nằm trên giường cô, anh hôn cô, ôm cô, rồi quấn quít ngủ bên nhau như hai con mèo.
Sau khi ở bên anh, tầm nhìn của cô bỗng rộng mở hẳn lên.
Trước kia cô có rất ít cơ hội ra ngoài, bây giờ anh luôn đưa cô cùng lên núi xuống biển, đi khắp đảo Đảo Loan. Anh còn hiểu biết hơn người Đài Loan chính gốc như cô nữa.
Cô rất thỏa mãn với cuộc sống như vậy. Mặc dù hai người chỉ ôm nhau rồi cùng nói chuyện, cũng có thể cảm nhận được thế giới nhỏ bé này cũng có chỗ dành cho mình.
Vì anh, cô thậm chí còn ra sức học tiếng Anh mà cô thù hận cả đời, cũng vì anh từng nói, nếu cha mẹ anh gặp cô, tuyệt đối không thể không nói với nhau được tiếng nào. Cho nên chiều nào sau khi tan học, có cũng chạy đi học thêm.
Tiếng Anh của cô thật ra cũng không kém, hồi còn đi học kết quả cũng không đến nỗi nào, nhưng cô chỉ sở mở miệng nói. Về sau sang Nhật, ngữ điệu bị ảnh hưởng âm tiếng Nhật, lại càng không dám mở miệng, may mà thầy giáo người nước ngoài ở trung tâm cũng từ từ sửa được cách phát âm của cô.
Mọi người trong văn phòng cũng thấy cô đã thay đổi, Tú Kỳ và Huệ Phương làm việc chung lại khá thân thiết với cô đương nhiên càng cảm thấy lạ rồi.
Sau khi cùng làm việc với nhau, cuối cùng các cô cũng tìm được thời gian gặng hỏi Di Hi.
“Di Hi, gần đây có vẻ vui vẻ thật đấy!” Tú Kỳ tỏ vẻ hóng hớt.
“Đúng đấy! Có phải có chuyện tốt gì không?” Huệ Phương cũng mỉm cười nhìn cô.
“Không có, không có gì đâu!” Di Hi bị nhìm chằm chằm đến mức đỏ bừng cả mặt.
“Có thật không? Nhưng tôi thấy dạo này tâm trạng của cô rất tốt, tan ca và nghỉ phép rủ cô đi chơi toàn kêu không rảnh! Không phải cô nói ngày nghỉ cũng không có việc gì làm sao?”
“Tôi, tôi… bởi vì… bởi vì tôi đang học tiếng Anh.” Di Hi chột dạ tìm một lý do lấy lệ dở tệ. Nhưng ít nhất còn có một nửa là sự thật.
“Hử? Sao bỗng dưng lại đi học? Không phải cô ghét tiếng Anh sao?”
“Đúng thế… Nhưng không thể trốn tránh cả đời được. Hơn nữa, tôi cũng không có việc gì làm…” Càng nói giọng càng lí nhí.
Tú Kỳ thất vọng rũ vai xuống. “Thì ra chỉ là như vậy…Tôi còn tưởng cô có đối tượng chứ.”
Di Hi cảm thấy rất áy náy với sự quan tâm của đồng nghiệp. Không phải không muốn nói cho các cô ấy biết, e rằng các cô ấy biết được cô vẫn qua lại với đối tượng tình một đêm thì họ sẽ phản đối, cho nên không có dũng khí để nói… Có lẽ một thời gian nữa, có lẽ đến khi hai người thật sự ổn định hơn.
“Như vậy cũng tốt, có mục tiêu cũng không tồi! Có vẻ cậu rất có nghị lực!” Huệ Phương cười nói.
“Nhưng mà cô cũng không thể dành hết thời gian để học bổ túc được, nếu không làm sao có thời gian quen bạn trai chứ!” Cuối cùng Tú Kỳ vẫn không tán thành.
“Có bạn trai cũng chưa chắc gặp được đối tượng khá khẩm. Cô nhìn Nhã Văn xem, bạn trai chia tay với cô ấy, xem cô ấy tùy tiện đến mức nào kìa!” Huệ Phương phản bác.
“Chuyện của Nhã Văn có bình thường đâu. Mọi người đều biết đàn ông đi ăn đêm chỉ đi vui đùa thôi, chẳng hề thật lòng. Thế mà cô ấy vẫn chưa ngộ ra mà còn tiếp tục lao đầu xuống hố. Khuyên bao nhiêu lần cũng chẳng thèm nghe, ai cứu cô ấy được chứ!”
Lời của Tú Kỳ chọc đúng vào niềm đau của Di Hi.
Anh và cô cùng giường chung gối, tại sao anh có thể khắc chế dục vọng của mình? Vì anh quá lý trí? Hay là anh đã có người khác?
Cô bỗng cảm thấy lạnh lẽo.
Nếu có thể, Di Hi thật sự không muốn như vậy.
Dắt theo một người phụ nữ ưu nhã mà mỹ lệ, thật sự xứng đôi với anh. Đây chính là nguyên nhân mà anh gọi điện tới nói hôm nay sẽ tới tìm cô muộn sao?
Cô không tự chủ được mà bước theo họ, nhìn hai người bước vào nhà hàng cao cấp như đôi uyên ương, bạn gái anh thi thoảng còn có cử chỉ thân mật. Đột nhiên lời của Tú Kỳ và Huệ Phương bỗng vang bên tai cô…
Cô vẫn cho rằng, cho dù không thể nào có anh cả đời, nhưng ít ra trong khoảng thời gian qua lại với cô anh cũng không có người khác… Cô sai lầm rồi sao? Hay là cô quá ngây thơ?
Cô không khóc, chỉ xách nhưng đồ vừa mua từ siêu thị hòa vào trong biển người.
Sau khi về đến nhà, gắng gượng ăn đống đồ nhạt tếch rồi lên giường ngủ sớm.
Nhắm mắt lại, càng không muốn suy nghĩ thì lại suy nghĩ càng thêm rõ ràng. Điều đáng giận nhất chính là cô còn mong đợi anh tới gõ cửa. Cô đang hi vọng anh giải thích gì đó với cô, mà cô biết rõ anh chưa bao giờ giải thích gì cả… Cô cũng không dám hỏi. Cô không phải là người biết nhân nhượng vì lợi ích, cô chỉ không muốn trong thời gian qua lại ngắn ngủi này hai người để lại cho nhau những kỷ niệm không vui.〖〗
Nhưng… Chỉ làm khổ bản thân. Bởi vì cô thật ngốc nghếch, đáng bị giày vò.
Gương mặt lành lạnh, chiếc gối ướt đẫm, nước mắt cũng tuôn rơi. Cô chậm rãi không chịu mở mắt ra. Dù sao cô đã quen rơi khóc đến khi ngủ, chờ nước mắt chảy khô thì cô cũng thiếp đi.
Nhưng cô không ngủ được bởi vì chuông điện vang lên, cô lập tức ngồi dậy. Do dự trong chốc lát vẫn ra mở cửa.
Vừa tiến vào cửa an