
Tác giả: Kính Trung Ảnh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341445
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1445 lượt.
ảo ảnh, cả hai mới đồng thời đánh ánh mắt sang hướng khác…
Ahh, La Khởi đương nhiên không thể nhảy từ cửa sổ mà ra được rồi, cho nên, nàng mới đi tới cửa chính thì thân ảnh của nam nhân kia đã xuất hiện ở dưới bậc thềm trước cửa.
“Khởi nhi?” Cho dù hương thơm thản nhiên chỉ thuộc về người trong lòng đã ngập tràn trong mũi, nhưng Ngọc Vô Thụ vẫn khó có thể tin được, “Đúng thật là Khởi nhi chứ?”
“Nhị Hoàng tử…”
“Thật là nàng rồi!” Ngọc Vô Thụ hô to một tiếng, bước dài lên thềm đá, “Vóc người giống nhưng không có khả năng thanh âm cũng giống, nàng đúng thật là Khởi nhi rồi!”
Vốn trong bụng đang khó chịu nhộn nhạo khôn tả bởi việc bất ngờ gặp lại ngoài ý muốn này, La Khởi lại bị dáng vẻ ngạc nhiên vui mừng này của hắn làm cho không thể giả bộ không quen không biết, bật cười, “La Khởi đâu phải là tiên nữ mỹ nhân gì mà còn có người cố ý giả mạo cơ chứ?”
“Tại nàng không biết đấy thôi, ngay mới rồi ta vừa thề với Trời đất, nếu lúc này cho ta gặp lại nàng, ta lập tức sẽ…” không phải nàng thì không lấy vợ.
Sáu chữ lời ngon tiếng ngọt cấp bậc thượng thừa kia chưa kịp được thổ lộ thành lời thì bên tai đã đã có thanh âm chế nhạo thổi qua: “Lập tức sẽ thế nào? Nhị Hoàng huynh, đây là lần đầu tiên Thiều Nhi thấy vẻ mặt ngốc nghếch như người vừa bị đánh của huynh như vậy đó nha.”
“Muội…” Ngọc Vô Thụ chỉ có thể thốt một chữ như vậy, không phải không buồn bực, muội muội đang hưởng một cuộc sống tân hôn vui vẻ chẳng lẽ không để cho hắn sống yên được à? “Khởi nhi, đừng để ý đến muội ấy, nàng hãy nghe ta nói, ta mới vừa…”
“Khởi nhi, nên về nhà thôi.” Lại thêm một người không thức thời chen vào một câu.
“Ngươi…” Đôi mày của Ngọc Vô Thụ nhướn lên nhọn hoắt, trong mắt nảy ra sự giận dữ đến lạnh lẽo, “Ngươi…” ủa, gương mặt này có ba phần giống với Khởi nhi, nàng ta là…
“Dạ, tỷ tỷ.”
Đại tỷ của Khởi nhi? La gia Đại tiểu thư mà Tấn Vương thúc mỗi khi nói đến liền bóp cổ tay nghiến răng trèo trẹo đây sao? Ừm, nhìn vẻ mặt này thì biết ngay là người chuyên gây khó dễ rồi, muốn ôm được mỹ nhân về thì xem ra không thể khinh mạn nữ tử này rồi…
Ơ? “Khởi nhi, nàng đi đâu vậy?” Mới bất ngờ tương phùng chưa bao lâu mà nàng đã bỏ đi rồi?
“Nhị Hoàng tử, La Khởi phải theo tỷ tỷ trở về.” Mỹ nhân ngoái đầu nhìn lại cười, chân vẫn bước như thường.
“Trở về, trở về đâu?”
“Đương nhiên là về nhà của Chẩn tỷ tỷ rồi, Chẩn tỷ tỷ cũng đến Hàng Hạ làm dâu mà, không phải sao?” Ngọc Thiều thật sự không thể thưởng thức nổi vị Nhị Hoàng huynh luôn thông minh đa trí tuấn tú trên cả mọi người, trong mắt mình giờ này khắc này lại duy trì một bộ dạng ngu si đần độn đến thế này, “Mỹ nhân đã đi, sao còn không đuổi theo?”
“… Đuổi theo?” Đúng vậy, phải đuổi theo chứ! “Khởi nhi, nàng chờ một chút, Vô Thụ ca ca đến rồi nè!”
Lưỡng Tình Không Biết
Ngày nào đó, đưa mắt nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia rời xa, bị tự tôn ngăn cản mà không hề đưa ra một hành động gì, cũng đang âm thầm cảnh báo chính mình: đối với một nữ tử có thể rời đi mà không quay đầu lại ngay trước mắt mình thì không nên lưu luyến níu kéo làm gì. Một khi đã muốn đi, thì giữ không được nữa rồi.
Nghĩ đến là phóng khoáng, nhưng tim lại không thong dong như vậy nổi.
Mỗi một ngày, phải nhìn hai chân mình mà khinh bỉ hơn một ngàn lần, phỉ nhổ trên vạn lần, mới có thể trông nom không để chúng nó hướng tới nơi có tiểu nữ tử kia mà bước đi.
Nhưng trông coi được hai cái chân chúng nó, lại không quản được một trái tim không chịu an phận nằm im.
Nghe hắn không hề e dè mà gọi lớn tiếng, La Khởi ngầm nhìn xung quanh xem xét: trong vòng vài ngày qua, hạ nhân hay nha hoàn của Lương Phủ dường như đã quen với cảnh này, không còn cười trộm rình coi gì nữa. Nhưng… vẫn rất xấu hổ đó nha.
“Ngươi… Ngươi không phải muốn đến gặp tỷ tỷ của ta học thêu à, chạy tới đây làm chi?”
“Khởi nhi là người thông minh lanh lợi mà cũng giả vờ ngớ ngẩn ư?” Ngọc Vô Thụ đưa đôi mắt đẹp ái muội nhìn người trong lòng, giờ này khắc này, hắn không còn là một thư sinh nghèo túng, nhưng cũng không phải là một Nhị Hoàng tử đầy cao ngạo nữa rồi. Từ lúc vừa dai nhách vừa cứng rắn đeo bám giai nhân đến tận Lương phủ, hắn chỉ là Ngọc Vô Thụ mà thôi. “Ta chạy tới đây đương nhiên là vì Khởi nhi rồi, phụ đi phu tùy có gì không đúng đâu?”
Gương mặt tươi cười của La Khởi đột ngột nhiễm rặng mây đỏ, “Ngươi đừng cứ mở miệng là nói những lời này!”
“Khởi nhi thẹn thùng à?” Ngọc Vô Thụ lặng yên lấn đến gần từng bước, “Khởi nhi da mặt mỏng, về sau Vô Thụ ca ca sẽ giấu những lời này trong lòng không nói ra vậy. Nhưng với điều kiện tiên quyết là Khởi nhi phải hiểu được tâm ý của Vô Thụ ca ca.”
“Tâm ý gì?” La Khởi mím môi hồng, đôi mắt long lanh liếc hắn, “Tâm ý muốn dụ dỗ khuyên răn La Khởi nên cùng vị hôn thê của ngươi hầu hạ một chồng?”
Ngọc Vô Thụ thu lại toàn bộ ý cười trên mặt, giấu kỹ vẻ trêu tức, nói:
“Khởi nhi, ta không thể phủ nhận ta từng có ý nghĩ này, nhưng không phải là vì muốn hưởng đông người