Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Si Tướng Công

Si Tướng Công

Tác giả: Kính Trung Ảnh

Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015

Lượt xem: 1341441

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1441 lượt.

o Duyên thành cũng nói, La gia kinh doanh to lớn, vốn dĩ đã nhiều tiền lắm của, nay, có nữ nhi lấy được người có địa vị cao quý, càng cao thêm một bậc.
Hôm nay, Ngọc Vô Thụ vẫn đang đảm đương công việc quản sự phòng thu chi ở cửa hiệu chính của La gia, mới được nửa buổi thì bị một đạo lệnh bài của phụ hoàng truyền gọi về cung, khi hắn chạy vội về đến bên ngoài ngự thư phòng thì tiểu thái giám trông coi bên ngoài cửa trưng vẻ mặt lấy lòng và âm thanh lén lút tiếp cận: “Nhị Hoàng tử, ngài đừng vội đi vào, Xương Lương vương đang ở trong.”
“Xương Lương vương?” Ngọc Vô Thụ nhướn một bên mày, “Thì sao?”
“Ai da, Nhị Hoàng tử à, ngài muốn nô tài chết à, ngài quên Xương Lương vương là gì của ngài ư?”
“Còn là ai nữa chứ? Là một thần tử mà thôi.”
“Vậy…” Nói như vậy cũng đúng, nhưng hình như Nhị Hoàng tử đã quên là còn một thân phận khác rồi chăng? “Về chuyện công mà nói, ông ấy đương nhiên là thần tử của ngài, còn nói về việc bối phận, thì ông ấy vẫn là nhạc phụ tương lai của ngài, đúng không?”
Nhạc phụ… Cũng may là nô tài này đã nhắc nhở hắn. Sau khi về kinh, đầu tiên là hắn bẩm báo với phụ hoàng và mẫu hậu về việc Thiều nhi đã có được một cuộc sống tân nương nhận hết sủng ái, tiếp sau đó là quay cuồng với một đống tấu chương mà bận rộn hết hai ngày đêm, sau khi kiếm được một chút thời gian thì hắn gấp gấp không đợi được nữa mà chạy tới thăm hỏi Khởi nhi, bởi vậy nên quên mất một chuyện đại sự đến thế. Cũng may, hắn còn chưa tìm ông ta, ông ta đã tự tìm tới cửa trước. Bằng không, một Vương gia rảnh rỗi thua kém đến đây gặp phụ hoàng làm chi?
“Nhìn bộ dạng này của ngươi chắc là đã biết Xương Lương vương đến đây vì chuyện gì rồi phải không?”
“Nô tài không dám nói bậy…”
“Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt bổn vương, rốt cuộc ông ta nói gì với phụ hoàng?” Thuận tay ném một thỏi bạc qua, “Nói mau, nhân lúc bổn vương còn kiên nhẫn.”
“Nô tài cảm tạ Hoàng tử ban thưởng.” Tiểu thái giám cất bạc vào trong lòng, rồi còn giả bộ thần thần bí bí đảo mắt nhìn khắp nơi một cái, “Aiz, còn chuyện gì nữa ngoài chuyện tố cáo ủy khuất với Hoàng thượng. Nói tới nói lui toàn là những câu kể lể chuyện Quận chúa cả ngày dùng nước mắt rửa mặt thống khổ ủy khuất vạn phần ra sao.”
“Thú vị thật.” Ngọc Vô Thụ sờ cằm cười, “Bổn vương tới ngồi trong hậu điện trước cái đã, lúc Xương Lương vương đi ra, ngươi đánh động lớn một chút.” Hắn cũng nên bái kiến cái vị vĩnh viễn không trở thành nhạc phụ trong tương lai này một chút, không phải sao?
Tiểu thái giám thưa dạ đồng ý, Ngọc Vô Thụ đến hậu điện uống trà ngồi đợi. Sau khoảng hai bình trà, mái hiên bên kia truyền đến cái giọng the thé của tiểu thái giám hô ứng: “Xương Lương vương, ngài phải đi rồi à?”
“Đúng vậy, làm công công phải cực khổ rồi.”
“Vương gia mới cực khổ, Vương gia ngài đi thong thả, Vương gia ngài cẩn thận bậc thang, Vương gia ngài…”
Ngọc Vô Thụ nhét vào trong miệng một góc món điểm tâm ngọt rồi mới đảo chân bước ra cửa điện.
“Nhị Hoàng tử, ngài đã tới.” Tiểu thái giám lên tiếng.
Đang cắm cúi bước đi, Xương Lương vương nhanh chóng ngẩng mặt lên, khi thấy vẻ mặt cười nhạt của người tới sau, vén tay áo hành lễ, “Vi thần bái kiến Nhị Hoàng tử.”
“Miễn, vị này…” Mày nhíu lại ra vẻ suy tư, “Là Xương Lương vương đúng không?”
“… Đúng là vi thần.”
“Tiến cung có chuyện gì?”
“… Lâu ngày thần chưa gặp mặt Quốc Quân, nên đặc biệt đến bái kiến.”
“Khen thay tấm lòng trung thành, Xương Lương vương đi thong thả.” Gật đầu chắp tay ngênh ngang bước qua, nhưng mới qua được hai bước thì bỗng quay đầu, “Xương Lương vương không thuận tiện đề cập với phụ hoàng chuyện hôn sự của lệnh ái đấy chứ?”
Xương Lương vương hơi chấn động.
“Bổn vương đơn giản nói trắng ra nhé, hôm nay trở về phủ, chi bằng ngài vắt óc nghĩ ra một lý do gì đó để từ chối hôn sự này, tránh việc trì hoãn thanh xuân của lệnh ái. Bất kể ngài tìm lý do giải thích đầu thừa đuôi thẹo gì, cho dù là nói bổn vương thành một kẻ phóng đãng dốt nát không công rồi nghề cũng đều được, bổn vương đều chấp nhận, cũng cam đoan sẽ không làm khó Xương Lương vương Phủ nửa phần. Ta nghĩ, lời này đủ sáng tỏ rồi chứ nhỉ?”
Sáng đến nỗi không thể tỏ hơn. Nét mặt già nua của Xương Lương vương co rúm lại, nhịn xuống một hơi giận dỗi, nói: “Nhị Hoàng tử, tiểu nữ tuy không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là một tiểu thư khuê các đủ khả năng ngồi bàn tiệc lớn, vì lẽ gì mà lại rước lấy sự ghét bỏ của ngài như vậy?”
Ngọc Vô Thụ thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai của vị lão vương này, “Hóa ra lời bổn vương ngài nghe được nhưng không hiểu được. Về dung mạo, xuất thân, giáo dưỡng, lệnh ái đều thuộc hàng thượng thừa, được mẫu hậu khen không dứt miệng, bổn vương cũng hâm mộ. Nhưng cái chính là: nàng không thích hợp với bổn vương.”
“Ngài là Hoàng tử, cho tới bây giờ vi thần chưa hề nghĩ đến chuyện buộc ngài chỉ có một mình tiểu nữ làm chánh phi…”
Nghe không hiểu có phải không? “Lệnh ái đồng ý làm sườn phi sao?”
“… Cái gì?” Sắc mặt Xương Lương vương chuyển từ trắng sang hồng, “Ngài…”
“Không


Old school Swatch Watches