
Tác giả: Kính Trung Ảnh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341432
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1432 lượt.
n, Triều mỗ cũng sẽ thừa cơ mà bành trướng cho càng lớn, lớn đến nỗi đuổi được cái ‘cây’ kia đi mới thôi. Nhưng mà, ai bảo Tam tiểu thư không có mắt nhìn?”
“Đúng vậy, ta cũng bắt đầu hoài nghi ánh mắt của mình sao kém đến cực độ như thế?”
Hai người nói đùa một lúc, Triều Ninh nhấp một ngụm trà thơm, nói tiếp lời lúc nãy: “Cái sai lớn nhất của ngươi đối với Ngọc Vô Thụ là không thông cảm, đơn giản chỉ khăng khăng là hắn có một tia động tâm đối với Phạm Dĩnh. Lúc trước ngươi hỏi, nếu Phạm Dĩnh không phải là thị thiếp của người khác thì hắn sẽ như thế nào, làm thế nào.
Nhưng ngươi cũng thấy rồi đấy, cho dù Phạm Dĩnh sống sờ sờ đấy thôi, cho dù nàng ấy là nữ nhi gia đình trong sạch đấy thôi, hắn cũng chỉ vẫn xem nàng ấy là một vị bằng hữu như trước kia, cùng lắm thì có thể coi như một người tri kỷ có thể cùng tâm sự.”
La Khởi chỉ cười không nói. Nàng và Triều Ninh thật sự là bằng hữu tốt, nhưng không thể không kín miệng sự kiện Phạm Dĩnh là hồ ly, mặc dù nhìn sơ qua thì không thấy rõ, nhưng yêu – nhân khác loài, sợ là Ngọc Vô Thụ cũng khó nuốt trôi được vấn đề này.
“Hắn với Phạm Dĩnh giống như ngươi với ta, nâng ly cạn chén qua lại, tâm tình cuộc sống nhân sinh, gặp thì hận đã trễ, nhưng không liên quan gì đến tình yêu nam nữ thật sự giữa hai người.”
La Khởi hơi lắc đầu: “Rất khác, thật sự rất khác.”
“Khác thế nào?”
“Ngươi chưa từng thấy vẻ mặt của hắn khi nói đến Phạm Dĩnh, ngươi chưa từng thấy tia sáng kỳ dị liên tục xuất hiện trong mắt của hắn…” Mặc dù đã xác định buông xuống, mặc dù đã cất dấu hết nỗi đau xót, nhưng mỗi nhớ lại tình cảnh khi đó, trái tim vẫn còn mơ hồ như bị đánh bị nhéo, “Triều Ninh, không cần khuyên ta nữa đâu, ta với hắn sợ cũng chỉ có thể đến thế mà thôi. Ta và ngươi không còn thời gian gặp gỡ nhiều, nay từ biệt mà chẳng biết khi nào sẽ gặp lại, hay là lấy trà làm lời tiễn đưa nhỉ.”
“Cũng tốt, chén trà này xem như là rượu tiễn bước của ta đối với ngươi, chúc ngươi ngày mai đường về thuận buồm xuôi gió.” Tuy nói thế, nhưng Triều Ninh vẫn kiên định với suy nghĩ ban đầu: Khởi nhi cùng ‘cây’ kia sẽ không dễ dàng chặt đứt dây tơ vậy đâu. Nhưng mà, đời người ngắn ngủi, chỉ mong bọn họ chịu đựng được sự thống khổ như vậy, Aiz!
Từ Biệt Mấy Năm Có Đi Vào Trong Giấc Mộng
Triều Ninh là một bằng hữu tốt, có thể nói chuyện tâm tình, có thể bàn về thương vụ, có thể nói về thi văn, có thể xem xét cổ kim.
Duy chỉ không thể có tình yêu.
Khi La Khởi bước lên thuyền rời khỏi Hàng Hạ, đầu khẽ quay lại nhìn, thì ra, mọi việc từ lúc ban đầu đến kết thúc luôn luôn đã được định trước. Mối duyên với Ngọc Vô Thụ, thật sự bắt đầu là ở Hàng Hạ, thực sự chấm dứt vẫn là tại Hàng Hạ, một vòng luân hồi, đều đuổi hai người về thế giới riêng của mình, sợ là cả cuộc đời này cũng sẽ không còn cùng nhau xuất hiện.
***
“Đúng vậy, mau nhận sai đi, ông chủ tâm tính thiện lương sẽ tha cho ngươi thôi mà?”
Nhưng mặc kệ tiếng roi da vun vút làm cho người ta run sợ đến thế nào, tiếng người khuyên nhủ ồn ào đến thế nào, tiếng mắng thô lỗ hung hãn ra sao, thằng bé đang nằm co quắp trên ván thuyền bị vây giữa vòng người vẫn không hề phát ra một tiếng.
“Đồ tiện nhân bại hoại, đánh chết ngươi tiện nhân bại hoại, đánh…”
“Vẫn chưa chịu nhận phải không?”
“Đánh chết ngươi…”
“Dừng tay.”
“Hiệt nhi.”
“Đánh… Hả?” Lão chủ thuyền vai rộng lưng thô thấy cánh tay mình bị nắm bởi một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo, lông mày vặn lại trừng mắt nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ nhắn kia, hóa ra là một tiểu nha đầu mặt tròn mắt tròn búi tóc như một nha hoàn, “Ngươi làm gì đó?”
“Tiểu thư nhà chúng ta kêu ngài dừng tay.”
“Tại sao ta phải dừng tay?”
“Hắn ăn vụng của ngài bao nhiêu thứ, trị giá bao nhiêu bạc, tiểu thư nhà chúng ta bồi thường thay hắn được mà.”
“Tiểu thư nhà các ngươi thay hắn bồi thường?” Lão chủ thuyền chuyên đôi mắt nghi ngờ sang chủ tử đang đứng sau tiểu nha đầu, tuy rằng có mạng che rũ xuống che khuất gương mặt, nhưng khí thế tỏa ra quanh thân người này, lại còn có tính chất nguyên liệu của bộ xiêm y kia, vừa nhìn đã biết ngay không phú cũng quý, trong bụng hắn mừng thầm bởi có người coi tiền như rác được đưa ngay tới cửa, nên đừng trách hắn muốn phát tài một chút.
“Bồi thường hai cái bánh bao là có thể coi như xong rồi ư? Bánh bao là chuyện nhỏ, phạm sai lầm mới là chuyện lớn, lần sau hắn trộm chắc chắn sẽ không dừng lại chỉ hai cái bánh bao!”
La Khởi ý bảo Hiệt nhi buông tay, thản nhiên tiến lên, “Như vậy các hạ nghĩ phải thế nào mới xem như thích đáng?”
“Ý ta chỉ muốn nói cho tiểu thư biết, nếu muốn chõ mõm vào để làm người lương thiện thì phải hiểu được sự tình là đúng hay sai, phải không?”
“Đúng sai cũng đã nói rõ rồi, ngươi muốn bao nhiêu bạc?”
“Năm mươi lượng.”
“Năm mươi lượng?” Hiệt nhi kinh hô, “Ngươi vừa mới la hét ầm ỹ rằng ngươi mua hắn cũng tốn chỉ năm mươi lượng bạc, giờ quay ngoắt lại miệng rộng như cá ngão, hét bánh bao kia của ngươi cũng với giá đó không kh