
Tác giả: Kính Trung Ảnh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341427
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1427 lượt.
là mình vừa lúc gặp được đội tuần tra của Thành Thủ, bởi thế nên mới nhìn sang Phương Tốn cười một cái, một bó hoa tươi đã được tung ra từ trong bàn tay người kia, chính xác như đặt để mà rơi vào khuỷu tay của nàng.
“Ơ kìa…” Tiểu hài tử chết tiệt này đang làm trò gì vậy? Cho dù trái phải và sau lưng không có mọc thêm mắt thì La Khởi cũng biết chắc là giờ này khắc này mình đã thành tiêu điểm cho mọi người chỉ trỏ bàn luận, hơn nữa, ánh mắt của những thiếu nữ cài trâm hoa phảng phất dường như càng lúc càng trở nên dày đặc nhọn hoắt như muốn đâm sâu xuyên thủng trên lưng trên mặt nàng thành cái rổ cũng chưa chắc gì đã hết giận.
“Hữu xạ tự nhiên hương.”(*) Triều Ninh cười cười nhưng có một thâm ý khác, “Tam tiểu thư, hóa ra không phải chỉ có một mình tại hạ không quản ngàn dặm xa xôi tìm đến chỉ mong thấy được nụ cười giai nhân, mà còn có thiếu niên anh hào theo bên cạnh ngưỡng mộ nữa kìa.”
(* Nguyên văn: Đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê: cây đào không biết nói, nhưng dưới gốc vẫn sinh ra đường mòn – thiên hạ tự tìm đường đến bên chúng. – Khánh Linh)
La Khởi trừng mắt liếc hắn một cái, dùng ánh mắt mà nhắn nhủ: các hạ có thể không trợ giúp, cẩn thận kẻo ta “nói tốt” trước mặt Mẫu Đan đó nha!
Triều Ninh dùng cái nhíu mày để trả lời lại: ta và Mẫu Đan ý hợp tâm đầu, không sợ lời ong tiếng ve của người ngoài làm ảnh hưởng, Tam tiểu thư vẫn nên chú ý bản thân cho tốt đi. “Thành Thủ đại nhân, đã lâu không gặp rồi.”
La Khởi sửng sốt, đưa mắt nhìn sang nhưng Phương Tốn đã xuống ngựa đi tới, vả lại đi thẳng tới trước mặt nàng mới dừng lại bước chân.
“Khởi nhi, ngày mai là ngày nghỉ của ta, nàng đã đáp ứng theo giúp ta du hồ.”
“Ta khi nào…”
“Còn nhớ là tốt rồi, ta đi trước, có việc gì thì về nhà nói chuyện sau.” Thành Thủ là một thiếu niên mạnh mẽ đến nhanh mà đi cũng nhanh, lên ngựa tiếp tục thực thi công vụ.
Đôi mắt đẹp của La Khởi chớp chớp, hơi hơi mơ hồ như lọt vào sương mù.
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hậu sinh khả uý nha.” Triều Ninh vỗ tay, “Khởi nhi, ngươi lọt vào tầm ngắm rồi.”
Mỹ Nhân Tâm Rối Bời 1
“Vô Thụ, nói đi liền đi một mạch nhiều năm như vậy, nếu lúc này mà không làm mừng thọ năm mươi cho Quốc Hậu thì sợ là ngươi vẫn chưa quay lại không chừng?” Trên lầu của quán trà bên đường, gương mặt như ngọc khi xưa giờ đã có thêm một bộ râu, khóe mắt nhiều thêm vài nếp nhăn, các ngón tay nắm một ly trà xanh, Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp cười hỏi nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện.
Giống người kia bị năm tháng thời gian mài mòn thay đổi, Ngọc Vô Thụ cũng đã bớt đi vài phần thanh thoát, nhiều hơn một chút sự chững chạc, lắc đầu: “Sớm biết vùng biên giới đó có thể sống an ổn, nên không thường quay về kinh đô.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Ngọc Thiên Diệp đảo mắt liếc một cái.
Ngọc Vô Thụ thờ ơ mỉm cười, “Tấn Vương thúc cần gì phải cười Vô Thụ? Tấn Vương gia phong lưu phóng khoáng ngày xưa giờ lại ru rú trong nhà, rời xa mọi cuộc vui, chẳng phải cũng giống vậy thôi đó sao?”
“Nàng…” Ngọc Thiên Diệp đang định nói thì chợt nghe dưới đường một làn sóng tiếng ồn ào. Hai người theo bản năng nhô đầu ra ngoài cửa số nhìn xem chuyện gì.
Tất cả các cặp mắt của dân chúng đều tập trung trên người một thiếu niên, nhìn thấy rất rõ ràng hai tròng mắt đầy thâm tình, tay giơ lên bó hoa rồi bỏ vào cánh tay của nữ tử xinh đẹp tuyệt trần nhất. Nữ tử này đầu tiên là nhìn xuống như có vẻ thẹn thùng, nhưng khi đôi mắt như hồ thu kia từ từ ngước lên thì cùng người nam tử bên cạnh nhìn nhau đầy vẻ bất đắc dĩ…
“La Tam tiểu thư cũng sắp đến tuổi hai mươi rồi mà vẫn có vị thế tốt như vậy, không hổ là nữ nhi La gia.” Bàn kế cận cách một màn trúc có giọng nói châm biếm của khách uống trà cất lên.
“Ngươi ghen tỵ chứ gì? Cưới được nữ nhi La gia thì không chỉ có được giai nhân như hoa như ngọc, mà còn có thể có một gia sản mấy đời không cần lo lắng, nếu ngươi có bộ dạng tuấn tú như Thành Thủ người ta, cũng đạt được Trạng Nguyên hay tiến sĩ gì gì đó, tệ lắm thì cũng có thể cưới thiên kim tiểu thư làm vợ.”
“Nhảm, nữ nhi La gia bộ dễ cưới như vậy sao? Ai trong các nàng cũng đều là hoa có gai cả, đâm chết người cũng không đền mạng! Những người kia không nói nữa, chỉ cần nói tới La Tam tiểu thư thôi, những người dám lôi kéo chú ý của nàng là ai chứ? Năm xưa có đường đường là Nhị Hoàng tử ái mộ, mặc dù không tới đâu, nhưng ngay sau đó lại có một vị thương nhân giàu có nứt đố đổ vách ở Hàng Hạ chăm chỉ đến cầu hôn, hiện tại lại thêm vị Thành Thủ phóng khoáng lạc quan này nữa, có ai trong những người này là kẻ dễ bắt nạt…”
Sắc mặt Ngọc Vô Thụ căng thẳng, đột ngột cầm lấy cố tay Ngọc Thiên Diệp, “Tấn vương Thúc, Khởi nhi nàng… Nàng còn chưa có… Nàng…”
“Nàng chưa thành hôn, vẫn là khuê nữ.” Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp đã không còn là Vương gia cuồng vọng lỗ mãng kiêu căng nhàn hạ năm đó nữa, chỉ mong điệt nhi đừng khổ sở vì tình giống như mình, chỉ nguyện nhân gian này bớt đi một nam nhân phóng khoáng lại oán hận nữ nhi.