
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341740
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1740 lượt.
đi theo anh sống một cuộc sống ngây ngây dại dại, một cuộc sống thấp thỏm lo âu, cho dù phải vất bỏ dương cầm, từ bỏ ước mơ vì anh… cho dù vì anh mà chết, em cũng không hối hận, bởi vì em yêu anh!”
“Em tính táo lại một chút đi có được không? Tinh yêu không dùng để sống qua ngày được.”
“Chỉ cần yêu anh yêu em, có thể!” Cô khóc, thanh âm chấn động truyền tới tai anh: “Nhưng vì sao anh không yêu em?”
“Em có thể đổi một câu hỏi khác được không?”
“Nếu như anh không phải là người đàn ông đầu tiên của em, nếu như không phải vì anh muốn phụ trách, anh có còn dây dưa với em một chỗ không?”
Anh day day thái dương: “Em vừa hỏi cái gì?”
“Vì sao anh không yêu em?”
“Tôi không thích sự tùy hứng, ngây thơ của em! Thấy phiền khi em toàn hỏi tôi những cái câu hỏi vô nghĩa kia! Tôi không thích em luôn yếu ớt như thế, không tự lập, lại thêm lắm chuyện…”
“Nhưng em yêu anh…”
“Đây chính là điều tôi khó chịu đựng được nhất!!!”
“Hàn Trạc Thần, anh là người đàn ông lòng lang dạ sói!”
“Tôi chính là người lòng lang dạ sói, em yêu tôi cái gì hả?”
“Anh đẹp trai! Nhất là khi anh giúp em đánh đuổi những người đàn ông bắt nạt em, thông báo em là người phụ nữ quả anh, quả thật là đẹp trai đến chết người…”
“Tôi hủy đi khuôn mặt này được không?”
“Không được đâu! Đấy là cái thứ ngấm vào tận xương rồi…” Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hỏi anh: “Tóm lại là anh thích dạng phụ nữ như thế nào?”
“Đơn giản thôi, hoàn toàn không giống dạng phụ nữ như em.”
Sau khi dây dưa với A May, anh thường xuyên bị cô làm đầu đau như muốn nứt ra, lại không có cách nào hết, thế nên anh thỉnh thoảng cũng sẽ suy nghĩ, dạng phụ nữ anh muốn là cái dạng gì, sau đó trong đầu anh lởn vởn một dạng phụ nữ: “Cô ấy luôn luôn yên lặng nghe tôi nói, không bao giờ xen vào ý kiến gì, nhưng cô ấy biết tôi nghĩ gì, biết tôi muốn gì; cô ấy có thể có lý trí mà đối diện với hiện thực, kiên cường mà đối diện với khó khăn, cô ấy biết tự chăm sóc tốt bản thân, không để tôi lúc nào cũng phải lo lắng cho cô ấy; cô ấy sẽ không hỏi đi hỏi lại những câu hỏi mà đáp án đã rõ ràng; cô ấy sẽ không giống keo dán vạn năng dính bên người tôi suốt ngày, mà khi tôi nhớ cô ấy, tôi biết cô ấy đang ở đâu đó lặng lẽ chờ tôi…”
“Em đổi nghề nhé? Em có thể trở thành người phụ nữ như thế vì anh, anh có thể đừng không cần em…”
“Tôi chưa từng nói là không cần em, nếu như tôi nhớ không nhầm là em bỏ tôi…”
“Anh có đói bụng không? Em nấu cơm cho anh ăn!”
“A May, em lý trí chút đi…”
“Thần, nếu có một ngày em chết đi, anh có thể nhớ em hay không?”
“Em vừa mới hỏi tôi cái gì?”
“Anh có đói bụng không?”
“Đói bụng, nấu cho tôi một bát mỳ, mẹ kiếp, cả ngày nay tôi chưa ăn gì!”
Cô kiễng chân, cố gắng hôn hôn khuôn mặt anh: “Nếu như một ngày em chết đi, anh nhất định phải nhớ em đấy, em đi đầu thai kiếp khác sẽ quay về tìm anh.”
“Tôi xin em! Em tha cho tôi đi.”
“Kiếp này em yêu anh, kiếp sau em muốn lại yêu anh, đời đời kiếp kiếp em đều phải yêu anh!”
“Em chém tôi một dao để tôi chết luôn đi!”
A May chẳng hề thay đổi, vẫn có bộ dáng như một bà lão, thích hỏi những vấn đề rất khó trả lời.
Vào lúc tâm tình của Hàn Trạc Thần tốt, cuộc đối thoại của họ sẽ có dạng như sau:
“Chúng ta nên có một đứa con được không?”
“Không, có một người như em thôi tôi đã thấy đủ phiền rồi!”
“Khi nào anh sẽ lấy em?”
“‘À’ là có ý gì?”
“À…” Anh tiếp tục đọc báo, trên mặt báo viết về cái gì đấy rất thú vị, 14 phiên họp lớn…
“…”
“Anh có biết em tên là gì không?”
“A May.”
“Em muốn nói là tên thật cơ!”
“Em không phải tên là A May sao?”
“…”
“Anh có biết em làm nghề gì không?”
“Em không phải suốt ngày không có việc gì làm sao?”
“…”
“Anh có biết em thích nhất cái gì không?”
“Dương cầm!”
“…”
Thấy cô bất mãn gườm gườm anh, anh hỏi một cách vô tội: “Tôi lại trả lời sai rồi???”
“Là anh…!”
“…”
Khi tâm trạng anh không tốt, cuộc đối thoại của họ sẽ có dạng như sau:
Trời sẩm tối, anh mệt mỏi lê chân về đến nhà.
“Cuối cùng anh cũng đã về, em chờ anh lâu lắm rồi!”
Cô nghe được tiếng mở cửa, đeo một chiếc tạp dề điểm xuyết mấy bông hoa màu hồng vui vẻ chạy ra, trên người cô còn có hương vị của đồ ăn, mười ngón tay vốn lả lướt trên phím đàn nay đã dính đầy mỡ.
“Ừ!” Anh quăng bộ quần áo dính đầy máu trong tay xuống sofa, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, thuận tay lấy một chiếc đệm dựa sofa đặt sau lưng, vừa vặn đè vào vết thương trên lưng anh.
Chất lỏng ẩm ướt, dính nhớt không ngừng chảy xuống, anh đoán rằng chiếc đệm sofa màu trắng cô mua ngày mai có khả năng sẽ bị quẳng đi mất.
A May nhìn anh một lát, vẻ tươi cười trên mặt hơi cứng lại: “Khi nào thì anh đưa em đi tới cửa hàng trang sức?”
“Tôi không rảnh.” Anh cau mày
“Anh!” Cô rưng rưng nhìn anh: “Cuối cùng anh có định lấy em không?”
“Không phải tôi nói với em là tôi không rảnh à!”
“Anh có biết hôm nay là ngày sinh nhật em không? Lần trước anh đã đồng ý…”
Hàn Trạc Thần đư