
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341744
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1744 lượt.
i: “Cô gái xinh đẹp thế kia mà còn bị em đuổi đi, tôi còn chưa khóc, em khóc cái gì chứ!”
A May dừng khóc rồi mỉm cười, ôm ấy eo anh chu đôi môi nói: “Cô ta xinh đẹp gì đâu, cô ta đâu có xinh đẹp như em được!”
Anh quan sát kỹ khuôn mặt của cô, gương mặt trái xoan chuẩn mực của người con gái phương Đông, nước mắt trong đôi mắt to tròn vẫn còn chưa ráo, mỗi một lần chớp mắt đều động sóng đung đưa, đôi môi mỏng cố sức chu ra, lại mang vẻ đầy đặn rất ngọt ngào.
Anh nhịn không nổi hôn một chút rồi cười ôm cô đi ra khỏi căn phòng được bao trọn: “Rồi, em xinh, trong toàn bộ phụ nữ trên thế giới này em xinh nhất!”
Cô cười, cười rất hạnh phúc mãn nguyện!
A May là một người con gái tốt, cô đáng có được hạnh phúc chính cô tự mình theo đuổi.
Hàn Trạc Thần không chỉ muốn kết hôn với cô, mà anh còn muốn thử yêu cô.
Chỉ tiếc rằng không yêu chính là không yêu, không có cách nào thay đổi.
Cô, vĩnh viễn không làm cho anh có được cảm giác tê dại tinh thần, cái thứ cảm giác muốn ngừng mà ngừng không được.
—
Có một số người mà bản thân cho rằng cô ấy sẽ rời khỏi, thế nhưng cô ấy luôn luôn quay trở về.
Có một số người mà bản thân cho rằng cô ấy sẽ cả đời không rời mình đi, thế nhưng cô ấy lại rời đi.
Cái ngày mà A May rời khỏi anh, mặt trời tỏa sáng chiếu xuống mặt đất, trời trong nắng ấm không dễ gì thấy được.
Anh nhận được một cuộc điện thoại từ Cửu thúc của Khi Dã gọi tới: “Hàn Trạc Thần, cậu giao An Dĩ Phong ra đây, không thì đừng trách tôi trở mặt.”
Giọng nói của Cửu thúc còn cứng rắn hơn cả lời nói của ông ta, anh vừa nghe liền biết An Dĩ Phong đã gây nên họa lớn.
“Cửu thúc, chuyện gì làm chú tức giận nhiều như vậy ạ? Xin chú bớt giận đi đã, cháu giúp chú dạy bảo nó là được rồi.”
“Thằng đấy giết con tôi! Ba giờ chiều nay, cậu dẫn nó tới gặp tôi.”
Anh sững sờ nửa phút, đến khi phục hồi lại tinh thần thì điện thoại đã bị cắt mất rồi.
Khi Dã là một bang phái lớn trong giới, về căn bản thì thế lực ngang cơ với bọn họ.
Thế nhưng Cửu thúc đã lăn lộn trong giới bốn chục năm, bọn họ mới chân ướt chân ráo bước vào chỉ giống như bọn lớp dưới, về mặt nhân lực thì kém hơn rất nhiều so với Khi Dã.
Cho tới nay, hai bang phái đều không động chạm đến nhau, nước giếng không phạm nước sông, yên ổn vô sự, có đôi khi thỉnh thoảng chạm mặt, anh cũng tôn trọng gọi ông ta một tiếng Cửu thúc.
An Dĩ Phong dám giết con của ông ta, thật sự là chán sống rồi!!!
Khi anh gặp được An Dĩ Phong, chỉ hận không thể đánh cho cậu ta một trận đế xả mối hận trong lòng.
Thế nhưng đánh rồi sao? Con trai Cửu thúc cũng không thể sống lại, lại vừa chẳng thể giải quyết được mọi chuyện.
“An Dĩ Phong, cậu không muốn sống nữa thì tự đi mà nhảy từ trên sân thượng xuống, đừng có mà rỗi việc đi gây sự được không?”
“Em biết em sai rồi, Thần ca, chuyện này để mình em giải quyết.”
“Cậu có thể giải quyết như thế nào? Cái mà ông ta muốn là mạng sống của cậu!”
Lăn lộn hơn ba năm trong giới này, An Dĩ Phong luôn luôn đi sau anh, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ coi An Dĩ Phong như thuộc hạ, mà xem như một người anh em.
Đương nhiên anh sẽ không để An Dĩ Phong đi chịu chết, nhưng chuyện lần này rất nghiêm trọng.
Anh cũng không nắm chắc có thể xử lý được không.
“Phong, tôi nghe nói là vì nữ cảnh sát kia phải không?”
“Đúng!”
“Cô ta rõ ràng là hãm hại cậu. Cô ta là cảnh sát, làm sao có thể thật lòng nói chuyện yêu đương với cậu được? Đây là cô ta đang lợi dụng cậu….”
An Dĩ Phong không nói gì, tất cả những gì trong mắt cậu ta là không oán thán không hối hận!
Hàn Trạc Thần châm một điếu thuốc, ngồi trên bàn rít một hơi, tâm trạng cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Tôi đã sớm nói với cậu đừng có học người khác động vào tình cảm. Đến một ngày thật sự động tình chẳng khác nào một bước đến thẳng quỷ môn quan. Chúng ta lăn lộn trong chốn này, ngày hôm nay ở bên ngoài chơi bời sung sướng, ngày mai đã có khả năng nằm trong quan tài! Tình cảm… chúng ta chơi không nổi!”
“Em cũng biết mà! Thần ca, anh cứ thử qua thì biết, mấy thứ tình ái thế này, giống như ma túy vậy, cai không được…”
“Tôi chưa từng thử yêu bao giờ, nhưng tôi từng thử heroin rồi… Cai được bỏ được!” Anh dừng lại một chút, lại hít tiếp một hơi thuốc: “Quá trình quả thật là sống không bằng chết, thế nhưng cố gắng là được là tốt rồi…”
“Thần ca.” An Dĩ Phong quỳ xuống trước mặt anh, đời này cậu ta chỉ quỳ gối một lần này thôi: “Em chỉ muốn xin anh một điều… anh đừng nhúng tay vào việc này, em không muốn liên lụy đến anh.”
“Coi tôi là anh em thì đừng nói với tôi những lời này!”
—
Hàn Trạc Thần rất ít khi đi làm phiền đại ca, vì An Dĩ Phong mà anh đi tìm đại ca nói chuyện: “Đại ca, em muốn mang theo những người này đi nói chuyện với Cửu thúc.”
“Thần, con trai của Cửu thúc chết thì cũng đã chết rồi, cậu đi nói cái gì đó chẳng có cái dụng gì hết.”
“Nếu như hôm nay người Cửu thúc muốn là em, anh có giao em ra không?”
Đại ca lắc đầu.
“Thế nên em cũng sẽ không…”
“Cho dù cậu mang tất cả mọi người theo, cho dù cậu g