
Tác giả: Hạ Mạt Thu
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341145
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1145 lượt.
ch Giai đưa tay vuốt đôi mày đang nhăn chặt của anh, nhỏ giọng lặp lại, “Xin lỗi.”
Lâm Tiêu Mặc bắt lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Thích Giai, đồng ý với anh, chăm sóc tốt cho bản thân. Anh biết em lo lắng cho ba em, nhưng anh cũng rất lo cho em, đừng làm cho anh sợ được không?”
Thích Giai lẳng lặng dừng lại trên gương mặt lo âu của Lâm Tiêu Mặc, gật đầu nói, “Được.”
“Vậy em nằm trước đi, anh đi gọi bác sĩ đến.”
Khi Lâm Tiêu Mặc trở về, phía sau có hai bác sĩ đi theo, họ đến trước giường Thích Giai, kiểm tra một hồi, xác định cô đã khôi phục lại bình thường, hỏi, “Lúc trước từng té xỉu qua chưa?”
“Không có.” Thích Giai lên tiếng, “Chỉ vô tình ngồi chồm hổm lâu đứng lên sẽ hơi choáng chút, nhưng lập tức bình thường lại.”
Bác sĩ gật đầu, lại hỏi, “Vậy trước kia thường xuyên xuất hiện choáng váng sao?”
“Cũng không. Nhưng gần đây hơi nhiều, đặc biệt buổi sáng lúc rời giường, sẽ cảm thấy đầu hơi choáng.”
“Ngoại trừ choáng đầu còn có gì không thoải mái không?”
Thích Giai cúi đầu suy nghĩ, nói, “Mấy ngày nay giống như dễ buồn nôn, lúc đánh răng bị nôn khan...”
“Đúng rồi, giống như gần đây rất dễ mệt mỏi, cảm thấy mệt chết được.” Cô bổ sung.
Hai bác sĩ nghe vậy nhìn nhau một cái, lại mỉm cười nhìn Thích Giai, “Kỳ kinh nguyệt gần đây nhất của cô là lúc nào?”
“Lúc nào?” Thích Giai cẩn thận nhớ lại, lài thời điểm nào, hình như là tháng trước, nhưng hình như cũng không đúng.
Bác sĩ thấy cô nghĩ nữa ngày vẫn chưa trả lời, trong lòng đại khái đã biết, vì thế hướng đến y tá vẫy tay, “Giúp cô ấy kiểm tra thai.”
Ngồi trên bồn cầu, Thích Giai nhìn thấy rõ ràng trên que thử là hai vạch, ngơ ngác một hồi, không biết đây là tâm tình gì. Mãi đến khi y tá gõ cửa, thúc giục cô đem que thử ra, cô mới có vẻ đứng dậy mở cửa, trong tay hiện ra rõ ràng thí nghiệm “trung đội trưởng” đưa cho y tá.
“Hai vạch, mang thai rồi.” Y tá cười hì hì nói, “Xét nghiệm máu lần nữa đi.”
Tuy kết quả thử máu buổi chiều mới có, nhưng bác sĩ kết hợp bệnh trạng của cô cơ bản đã phán định là do cô mang thai.
“Làm sao bây giờ?” Cô nằm trên giường, tay nhỏ bất an nắm chặt chăn.
“Cái gì mà làm sao bây giờ? Đương nhiên là sinh rồi.” Lâm Tiêu Mặc tóm lấy tay cô, bao trong lòng bàn tay, “Hai ngày này em bớt chút thời gian theo anh về Bắc Kinh trước, chúng ta đi cục dân chính công chứng.”
“Nhưng mà... mẹ anh...” Thích Giai dừng một chút, nói, “Em không muốn tiền trảm hậu tấu.” Tuy lúc trước vì thực hiện tâm nguyện của ba, cô quả thực rất muốn có một đứa con, thậm chí chủ động yêu cầu Lâm Tiêu Mặc chiều theo mình, nhưng lần đó cũng không thành công, không bao lâu dì cả lại đến báo danh. Mà trong thời gian ngắn này, cô đã nghĩ thông suốt, Lâm Tiêu Mặc nói đúng, không nên mang đứa con làm công cụ, cũng quyết định bỏ ý định này. Nhưng lại ngoài ý muốn mang thai, thật không biết có phải là ông trời đùa với họ không?
“Bên mẹ anh cứ để anh nói, em bây giờ nhiệm vụ chủ yếu chính là dưỡng thai cho tốt, chăm sóc cho mình với cục cưng trong bụng.” Lâm Tiêu Mặc đau lòng vuốt mái tóc dài của cô, “Vừa rồi em cũng nghe bác sĩ nói, tình huống em bây giờ thật không tốt, dinh dưỡng không đủ nhu cầu của cục cưng, đối với đứa nhỏ lớn lên không tốt như người khác.”
Anh suy nghĩ một chút rồi nói, “Anh thấy hay là tìm bảo mẫu đi, nếu không dì phải chăm sóc cho em còn chăm sóc cho bác trai nữa.”
“Được.” Thích Giai vuốt bụng, không thể tin được bên trong đã có một sinh mệnh đang lớn dần.
**
Thích ba Thích mẹ biết tin Thích Giai mang thai vui mừng vô cùng, đặc biệt là Thích Lê Minh, lập tức tinh thần liền phấn chấn, cả ngày la hét phải nhanh chóng hồi phục, mang cháu ngoại ra ngoài chơi.
Có thể thật sự là do ảnh hưởng của tâm lý, kì hóa trị lần thứ ba có hiệu quả tốt một cách thần kỳ, mấy chỗ tế bào ung thư đều được khống chế hữu hiệu, bệnh tình cũng dần ổn định.
“Ba cô bây giờ nghị lực rất lớn, có đôi khi tế bào ung thư đối với người bệnh mà nói ý chí so với thuốc cũng có tác dụng.” Phùng giáo sư nói với bọn họ, sau khi kết thúc kì hóa trị thứ ba, nếu tình huống ba cô ổn định, ông đặc biệt cho phép họ xuất viện, để ba cô ở nhà an hưởng thời gian còn lại.”
Sau khi Thích Lê Minh biết, càng thêm tích cực phối hợp trị liệu, lúc tinh thần tốt còn có thể cùng Thích Giai đi dưới lầu tản bộ, phơi nắng.
“Giai Giai, con đã mang thai, hôn lễ khi nào thì làm?” Thích ba hỏi.
“Chúng con tính qua hai ngày đi chứng, hôn lễ chờ ba khỏe lại nói sau.” Thích Giai đáp.
Thích Lê Minh xua tay, không tán thành đề nghị của cô, “Không được, chờ ba khỏe không biết có thể chờ được không.”
“Ba, ba đừng nói bừa.” Thích Giai hốc mắt ửng đỏ, lắc tay ba cô hờn dỗi, “Ba ngày hôm qua còn nói muốn dẫn cháu ngoại đi chơi đó.”
“Đúng vậy, ba muốn dẫn cháu ngoại đi chơi.”
Thích Giai kéo ông ngồi xuống, tựa đầu trên vai ông, thấp giọng nói, “Ba, Tiêu Mặc nói để đứa con theo họ con.”
“Thằng nhóc Tiểu Lâm này thật có tâm.” Thích Lê Minh cảm khái nói, “Nhưng mà chuyện này không được, nào có đứa nhỏ nào mang họ mẹ chứ.”
“Anh ấy