
Tác giả: Hạ Mạt Thu
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341148
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1148 lượt.
nói chúng con sinh hai đứa, đứa thứ nhất mang họ con, đứa thứ hai thì theo anh ấy.”
“Vậy không tốt đâu?” Thích Lê Minh giọng chần chờ, “Ba thấy hay là con trai mang họ Lâm, con gái thật ra có thể mang họ Thích.”
“Vậy nếu như đều là trai hoặc gái hết thì sao?” Thích Giai cố ý đâm chọc.
“Vậy đều là họ Lâm.” Thích Lê Minh vỗ tay con gái mình, thâm tình nói, “Họ gì không quan trọng, bọn chúng đều là cháu ngoại của ba, ba thương như nhau.”
“So với con còn nhiều hơn sao?” Thích Giai làm nũng.
“Con gái ngốc.” Thích Lê Minh bật cười, vỗ về tay con gái, “Con vĩnh viễn là bảo bối ba thương yêu nhất.”
“Vậy bảo bối đói bụng, chúng ta lên lầu ăn gì đi.” Thích Giai vỗ vỗ bụng, gần đây hay đói, mới vừa ăn không bao lâu lại đói nữa.
“Đúng là nên ăn nhiều một chút.” Thích Lê Minh đánh giá thân thể gầy yếu của con gái, nói tự đáy lòng, “Chờ ba xuất viện về nhà, ba nấu canh bổ cho con, thế nào cũng phải đem con dưỡng thành béo tốt.”
Về nhà, động từ này tốt đẹp cỡ nào, đáng tiếc...
Buổi sáng thứ ba, Thích Giai mang cà mên mới vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy một đám bác sĩ, y tá giống như gió lốc xẹt qua bên người. Cô nhanh nhẹn nép vào sát tường, vừa nhường đường cho người ta vừa bảo vệ bản thân không bị đụng vào. Nằm viện gần nửa năm, trường hợp như vậy cô đã nhìn quen. Trong lòng ngoài việc mặc niệm cầu khẩn, sớm đã không có cảm xúc kinh sợ, mà khi nhìn đến phòng họ đi vào, Thích Giai mới giật mình run lên, cà mên rơi trên đất.
Cô lê cơ thể đã ngây ngốc chạy về hướng phòng bệnh, tay còn chưa chạm vào cửa, cửa phòng đã bị người bên trong đẩy ra, hai y tá ngăn cô, vài người giúp đưa Thích ba nhanh chóng đến phòng giải phẫu, theo sau còn có mẹ cô đang nước mắt lưng tròng.
Thích Giai vội vàng chạy đến bên mẹ, lo lắng hỏi, “Mẹ, làm sao vậy?”
“Ba con... Ba con nôn ra máu, rất nhiều rất nhiều.” Thích mẹ vừa khóc thút thít trả lời, vừa kéo tay con gái chạy đến phòng giải phẫu.
Chờ hai người đến cửa phòng, ba cô đã bị đẩy vào. Hai người đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu. Qua một lát, Thích Giai mới nhớ tới việc gọi điện cho Lâm Tiêu Mặc, “Tiêu Mặc, ba em, ông nôn ra máu... đang cấp cứu.”
“Nghiêm trọng không?” Lâm Tiêu Mặc hỏi.
“Không biết, mẹ em nói ông ấy nôn ra rất nhiều máu, làm cho chăn và sàn đều nhiễm đỏ.” Thích Giai khóc nói, “Tiêu Mặc, ba em có thể hay không?”
“Suỵt, đừng khóc.” Lâm Tiêu Mặc nhẹ giọng an ủi, “Em ở đó ngoan đi, anh lập tức tới.”
Cấp cứu tiến hành rất lâu, trong lúc đó có hai y tá đi ra, Thích Giai đón đường hai người, hỏi, “Ba tôi thế nào?”
Hai người đều là đáp án nghìn bài một điệu, “Bác sĩ đang cấp cứu, các người ngồi bên kia chờ đi.”
Chờ đợi, lại chờ đợi... Thời gian từng giây chậm chạp trôi, trong hành lang yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại âm thanh khóc thút thít khe khẽ của Thích Giai và mẹ.
“Con có mang, đừng khóc.” Mẹ cô ôm bả vai cô, đem dựa vào trong lòng.
“Chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng.” Thích mẹ nói giọng nhỏ nhẹ, không biết là đang nói với con gái hay là ám chỉ chính mình.
Thích Giai nhắm mắt không lên tiếng, cô rất hy vọng đây là mơ, sau tỉnh lại mọi thứ liền tốt, ba cô đang khỏe, cục cưng của cô cũng khỏe mạnh trưởng thành... Lông mi và mí mắt không ngừng run rẩy, mãi đến khi nghe được âm thanh chạy nhanh trong hành lang, cô mới mở mắt ra, nhìn thấy phía trước Lâm Tiêu Mặc đang chạy tới.
Lâm Tiêu Mặc vừa thấy cô liền ôm chặt lấy, không ngừng lặp lại, “Không sao, anh ở đây.”
Thích Giai thì thào với anh, “Tiêu Mặc, em còn chưa chuẩn bị tốt, em còn chưa chuẩn bị tốt...”
Phiên ngoại: Bánh bao nhỏ
Thứ hai, khi đưa con đi nhà trẻ, cô giáo nói năm nay sẽ tổ chức hội thi gia đình tiếp sức,để làm phát triển quan hệ giữa các bạn nhỏ và gia đình, từng bạn nhỏ phải dẫn ba mẹ tới trường học, đồng thời mỗi gia đình phải chuẩn bị vài thức ăn để chia sẻ với mọi người.
Thích Giai và Lâm Tiêu Mặc thương lượng xong, quyết định nướng một ít bánh quy tạo hình động vật đưa cho trường học, như vậy vừa tiện cho các bạn nhỏ ăn, lại thoả mãn tính hứng thú của trẻ em. Vì thế, Thích Giai còn đặc biệt lên mạng tốn thời gian tìm kiếm đủ phim hoạt hình.
Buổi tối thứ năm, Thích Giai và Lâm Tiêu Mặc dẫn con đi siêu thị mua nguyên liệu làm bánh ngọt, bạn nhỏ Lâm Ngải Gia thấy ba mẹ bận rộn chọn tài liệu, không thèm để ý tới cậu, không khỏi chu môi kéo kéo váy Thích Giai, “Mẹ, con không thích ăn bánh quy chút nào.”
Thích Giai nhìn con đang nghiêm trang, cười nhạo, “Thật không? Vậy buổi tối thứ ba bị ba tóm được ở trong chăn ăn cookie là ai ta?”
Nói dối bị vạch trần trước mặt, bạn nhỏ Lâm Ngải Gia trên mặt không nén được giận, lại còn căng cổ lên nói, “Dù sao bây giờ con không thích ăn.”
Lâm Tiêu Mặc đang so sánh mấy bịch đường trắng thấy biểu tình không được tự nhiên của con, bật cười xoa xoa cái đầu nhỏ của con, “Vậy con thích ăn gì?”
“Tôm hùm, tôm hùm lớn.” Lâm Ngải Gia phấn khởi nói, “Ba, ngày mai chúng ta mang tôm hùm đến trường đi!”
Lâm Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn vào mắt vợ, đánh giá cô chắc chắn so