Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Tác giả: Phù Thủy Dưới Đáy Biển

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341123

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1123 lượt.

, trái tim Hy Lôi lại mềm ra. Không tha thứ cho anh thì biết làm thế nào đây!
Ngày mai mặt trời vẫn mọc, cuộc sống vẫn tiếp tục, thay đổi hay lựa chọn đều là những việc thật gian nan.



Thuốc tránh thai không cánh mà bay


Sự kiện điện thoại cuối cùng cũng kết thúc. Hy Lôi vì bị thương nên xin nghỉ ở nhà mấy hôm, hai vợ chồng lại làm lành với nhau, Châu Cường cũng không gọi điện thoại tới lần nào nữa, cuộc sống lại quay trở về với sự yên tĩnh thường ngày. Nhớ lại cú điện thoại của Châu Cường, có thể chỉ là anh nhất thời nhớ ra nên gọi điện thoại hỏi thăm mà thôi, trong lòng Hy Lôi cũng đã bình yên lại. Cuộc sống bình thường như một hồ nước chết, còn Hy Lôi cảm thấy mình giống con ếch sắp chết dưới đáy hồ, cô cần có một bầu dưỡng khí mới, nhưng bầu dưỡng khí đó Hứa Bân không thể cho cô được.
Để giảm bớt các va chạm, mẹ chồng và Hy Lôi nói chuyện rất ít với nhau, bà cũng không kể tội Hy Lôi trước mặt cô nữa mà thường nói riêng với con trai, rồi bắt con trai chuyển lời.
5000 tệ đó mẹ chồng tự giữ lấy, nhưng bà vẫn hơi ngại con dâu nên giải thích:
- Tiền thì mẹ giữ lấy, để mua đồ ăn bồi bổ cho con! - Mua được hai con gà hầm thì chủ yếu là gắp vào bát cho con trai, cả nhà coi như được ăn theo. Hy Lôi cũng chẳng buồn tính toán. Cô nhìn thấy tấm danh thiếp của người đâm phải cô trên bệ cửa sổ, thiết kế đơn giản mà phóng khoáng, trên đó viết “Liêu Phàm” của công ty gì gì đó, Hy Lôi sợ mẹ chồng cầm tấm danh thiếp tới tìm người ta đòi tiền nên xé vụn ra rồi ném vào thùng rác.
Tối hôm nay, mẹ chồng bỗng dưng tự tiện vào phòng Hy Lôi, ôm theo một cái chăn, cười híp mắt nói:
- Đẹp thật! Đúng là những món đồ truyền thống của Trung Quốc đẹp hơn!
Hứa Bân cũng leo lên giường, hào hứng nói:
- Em biết trên đó thêu cái gì không?
- Búp bê.
- Đây không phải là búp bê bình thường đâu, em xem, ở góc này còn có tên này! Bách Tử Đồ. - Hứa Bân chỉ cho cô xem.
- Đúng là có 100 con à?
- Nghe nói chỉ có 99 con thôi.
- Thế sao gọi là Bách Tử Đồ?
Hứa Bân cố ý giả bộ:
- Em đoán thử xem.
Hy Lôi đoán mãi, cuối cùng vẫn phải hỏi Hứa Bân. Anh cười bí hiểm, tay xoa lên cái bụng của Hy Lôi:
- Con cuối cùng nằm trong bụng của người đàn bà đắp chăn.
Hy Lôi vỡ lẽ, thì ra là ý chúc người ta sớm sinh quý tử.
Hứa Bân tiếp lời:
- Mẹ anh nói rồi, đắp cái này may mắn, có thể phù hộ chúng ta sinh được một đứa trẻ đáng yêu. Mẹ cũng bảo hai đứa mình sớm sinh con thì em cũng sẽ yên phận.
- Thế là có ý gì? Thế nào là sinh con rồi em sẽ yên phận?
- Thì là nói đàn bà có con rồi thì sẽ yên phận sống bên chồng con, không còn nghĩ ngợi lung tung nữa.
- Bây giờ em không sống yên phận với anh sao? Anh nghĩ ngợi lung tung, thế là ý gì? Mẹ anh nói, mẹ anh nói, anh mấy tuổi rồi, có óc không hả. Sinh con rồi ai nuôi, tiền lương của hai đứa mình, anh nộp tiền sinh hoạt phí rồi còn chẳng đủ mình anh tiêu nữa là.
- Có con rồi thì mẹ nuôi cho, cháu nội của bà, chẳng nhẽ bà còn tiếc không bỏ tiền ra?
Hy Lôi cười lạnh:
- Bây giờ tính toán như thế, có con rồi thì thoáng hơn chắc, ai mà tin? Với lại bây giờ vẫn còn trẻ, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, em mà có thai rồi xin nghỉ đẻ, cả năm chẳng đi làm thì sao được, đừng có mơ! - Chút cảm động trước tấm lòng mẹ chồng ban nãy của Hy Lôi đã bốc hơi hết cả.
Nói xong, cô lại thêm một câu:
- Mai Lạc có thai rồi, đang buồn kia kìa! - Hứa Bân thấy Hy Lôi phản ứng gay gắt trước vấn đề có con như thế thì chỉ đành ngồi im.
Nghĩ lại chuyện Mai Lạc có thai, Hy Lôi mới nhớ ra mình nên gọi điện hỏi thăm bạn.
Điện thoại đổ chuông, Mai Lạc vừa mới “a lô” được một tiếng thì đã nghe thấy tiếng nôn ọe, sau đó là tiếng xả nước.
- Cậu sao thế?
- Thì bị nghén chứ sao, chẳng ăn được gì, lại chỉ buồn nôn. - Mai Lạc vừa thở hổn hển vừa nói.
- Thế cậu quyết định thế nào?
- Thì sinh thôi, có phải cậu không biết đâu, trước khi cưới tớ với Tùng Phi cũng dính một lần rồi, bác sĩ bảo thể chất của tớ không tốt, không phá lần nữa được. Bây giờ mà không đẻ thì sợ sau này muốn đẻ cũng không đẻ được.
- Cậu quyết định giữ lại à? Vừa trả tiền nhà, vừa phải nuôi con, có được không? - Hy Lôi bất giác thấy lo thay cho bạn.
- Tùng Phi nói rồi, nước đến đâu thì thuyền xuôi đến đấy. Không thì cũng chẳng biết làm thế nào?
- Thế thì cậu nghỉ ngơi đi nhé, có thời gian tớ sẽ sang thăm cậu. Tới lúc đó cho tớ làm mẹ nuôi nhé!
- Không vấn đề gì!
Cúp điện thoại, Hy Lôi càng kiên định với niềm tin của mình, khi chưa có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì chưa thể có con được. Cô cầm vỉ thuốc tránh thai ở đầu giường, uống một viên. Đây là loại thuốc viên do một chị lớn tuổi ở tòa soạn giới thiệu cho, tác dụng phụ ít, quan trọng là rất hữu hiệu, bởi vì Hứa Bân cũng giống đa số những gã đàn ông khác, nói là mỗi lần dùng bao cao su thấy cảm giác không chân thực, bởi vậy Hy Lôi đành phải uống thuốc tránh thai mỗi ngày.
Hứa Bân thấy cô uống thuốc thì cười nhạo:
- Bảo em sinh đứa con cứ như lấy mạng của em ấy! Mẹ anh nói rồi, th