XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Tác giả: Phù Thủy Dưới Đáy Biển

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341124

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1124 lượt.

đắp chăn cho con trai, tư thế ngủ không đẹp của mình, cơ thể trần truồng của mình đều bị bà nhìn thấy hết, vừa thẹn vừa giận, lần này bà lại làm thêm một chuyện quá đáng.
4.
Buổi tối lúc ăn cơm, Hứa Bân thu hết dũng khí mới dám lên tiếng hỏi:
- Mẹ, thuốc của Hy Lôi có phải mẹ lấy không?
Không ngờ mẹ chồng thoải mái thừa nhận, mí mắt cũng không giật lấy một cái, mặt không cải sắc:
- Uống cái thứ đó không tốt cho sức khỏe, sau này không có thai được thì làm sao. Tranh thủ lúc còn trẻ, sinh một đứa con, mẹ còn trông được cho hai đứa, chứ vài năm nữa mẹ già rồi, không ai trông con cho thì chỉ có khóc.
Bố chồng nghe thế thì cũng tiếp lời:
- Mẹ con nói đúng đấy, mẹ con ở nhà không có việc gì làm, có đứa cháu nội thì sẽ vui hơn, con cái là sợi dây ràng buộc, có con rồi thì tâm tư sẽ dành cho con, chẳng còn thời gian mà cãi nhau nữa, cả nhà sống yên ổn với nhau, tốt biết bao.
Hy Lôi cố kìm nén để không lên tiếng.
Mẹ chồng thấy không ai có ý kiến gì thì nói tiếp:
- Còn cái loại đĩa ấy đừng xem nhiều quá, còn trẻ, đừng có dành quá nhiều thời gian vào chuyện đó.
Hứa Bân nghe vậy thì xấu hổ, đỏ mặt tía tai, nói nhỏ:
- Đáng ghét! - Rồi anh ném đũa ra bàn, bỏ ra ngoài.
Mặt Hy Lôi cũng đỏ bừng. Bố chồng thì lặng lẽ ăn cơm.
Lần này cô không khóc, khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Lúc đi làm, cô mua một hộp Ma Phúc Long để ở ngăn kéo phòng làm việc, mỗi buổi trưa ăn cơm ở cơ quan xong cô lại uống một viên. Chỉ vài hôm sau thì bị Tiểu Lộc phát hiện ra. Tiểu Lộc thì thầm vào tai cô:
- Sao cậu lại mang cái thứ này tới văn phòng uống! Đừng nói, để tớ đoán, họ không cho cậu uống, muộn cậu sinh con nên cậu mới phải uống lén lút.
Hy Lôi đỏ mặt cầu xin Tiểu Lộc:
- Xin cậu, bạn tốt, mất mặt lắm, tớ cũng hết cách rồi.
Tiểu Lộc cười:
- Thế là đúng rồi, trên có chính sách, dưới có đối sách. Không đi đường sáng thì mình đi đường tối. Phụ nữ trí thức thế kỷ XXI, sao lại để một bà già chồng gây khó dễ được. Tớ ủng hộ cậu.
Nhưng chỉ được vài hôm, Hy Lôi không thể che giấu được nữa, người ở văn phòng đông, phức tạp, mấy người đều phát hiện ra, sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, chuyện Hy Lôi uống thuốc tránh thai nhanh chóng trở thành chuyện cười ở khắp công ty. Hy Lôi cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào, lúc giận quá ném toàn bộ số thuốc còn thừa vào thùng rác.
5.
Buổi tối, Hứa Bân lén lén lút lút leo lên giường, trong tay huơ huơ một cái hộp màu xanh, như một đứa trẻ được nhận quà:
- Cưng, em nhìn xem đây là cái gì?
Hy Lôi nhìn sang, đỏ mặt, hóa ra là một hộp bao cao su.
Cô cố ý làm điệu bộ:
- Làm gì?
- Mẹ không cho em uống thuốc, uống thuốc có hại cho sức khỏe. Vậy thì sau này mình dùng cái này, để em không trách anh là ích kỷ, anh cũng nghĩ rồi, mẹ muốn có cháu là đúng, nhưng em cho rằng không nên có con sớm cũng có lý, cho nên anh ủng hộ em.
Hy Lôi còn làm ra vẻ:
- Anh dùng cái này không sợ khó chịu nữa sao?
Hứa Bân lại mặt dày tiến lại gần:
- Để em vui thì khó chịu một chút cũng được.
Hy Lôi thích thú ôm chặt lấy Hứa Bân, thân thiết gọi:
- Ông xã, anh tốt thật đấy.
Sau một hồi mây mưa, Hy Lôi nằm trên cánh tay Hứa Bân, ngọt ngào nhớ lại dư vị của trận mây mưa ban nãy. Bỗng dưng cô nhớ ra:
- Đúng rồi, anh nhớ tìm chỗ nào đó bí mật cất cái này đi nhé, đừng để mẹ tìm thấy. Còn nữa, phải cảnh cáo mẹ lần nữa, đừng có tùy tiện vào phòng của em.
Hứa Bân xuống giường, mở tủ quần áo ra, để hộp bao cao su vào chỗ sâu nhất trong ngăn để đồ lót, còn dùng một cái quần lót che lên trên.
- Không vấn đề gì nữa rồi!
Không vấn đề gì. Trong bóng tối, Hy Lôi thầm nghĩ, thực sự là không có vấn đề gì sao?



Sự kiện mua xe


Ngày nào Hy Lôi cũng ngồi xe buýt đi làm, có lúc may mắn thì có chỗ ngồi, còn được chợp mắt ngủ bù một lát, hôm nào không có chỗ, đành chen chúc trong đám người, tay giữ chặt cái vòng bên trên, có lúc cô nghĩ, cứ treo mãi như thế chẳng khác nào con vịt quay, rồi cô lại bật cười trước cách ví von hình tượng của mình, sau đó lại cảm thấy mình thật là đáng thương, cuộc sống tối tăm, chẳng có tiền đồ.
Sáng sớm hôm nay, Hy Lôi cũng như đa số mọi khi, treo tay trên xe buýt, tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người phụ nữ đang vội vã đi trên đường, đó chẳng phải là Mai Lạc sao? Trong tay Mai Lạc còn xách theo túi lớn túi bé, đang nhiệt tình nói cái gì đó với một bà già bên cạnh. Hy Lôi tưởng là mình chưa tỉnh ngủ hoa mắt, khi dụi mắt nhìn lại thì xe đã chạy đi xa rồi.
Tới cơ quan, cô gọi điện thoại cho Mai Lạc. Đầu bên kia vang lên tiếng thở hổn hển của Mai Lạc:
- Hy Lôi à, sao mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho tớ thế? Mệt chết mất.
- Cậu làm gì mà mệt thế?
- Thế thì cậu bảo trọng nhé, chăm sóc tốt cho con gái nuôi của tớ đấy! - Hy Lôi không quên đùa với Mai Lạc.
- Sao cậu biết là con gái, nói không chừng lại là con trai đấy.
- Tớ thích con gái, ngoan ngoãn, xinh đẹp, thông minh, giống mẹ, là cục cưng của mẹ.
- Ha ha, tuân lệnh, để đáp ứng nguyện