
Tác giả: Bukla
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341210
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1210 lượt.
hiện ra trên khuôn mặt nó, đầu nó hơi lắc lư, cảm giác như nước mắt đang chực tuôn ra.
Một năm nọ, Chủ tịch thị trấn đến nhà tôi phát gạo cứu đói, mẹ tôi bằng chính cái cảm xúc này đã làm xiêu lòng ông Chủ tịch, hình ảnh mẹ lúc ấy được một phóng viên chụp lại, sau đó đăng trên tờ nhật báo lớn nhất của tỉnh với tiêu đề: “Tấm lòng của Chủ tịch thị trấn sưởi ấm lòng người”, ông Chủ tịch vui đến nỗi lấy luôn chỗ gạo lẽ ra phát cho nhà cô Sáu phát hết cho nhà tôi.
Lúc mẹ tôi biết mình được lên báo, bà chẳng vui tẹo nào, vì bức ảnh sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn sau này, nhưng sau thấy mọi người trong thị trấn bàn tán quá nhiều, mẹ tôi lại thấy đắc ý lắm, sau này cứ nói chuyện gì là bà phải lái bằng được câu chuyện sang cái chủ đề bức ảnh rồi mới chịu kết thúc. Tất nhiên không phải bà muốn kết thúc, mà hễ bà nói đến chủ đề này là mọi người lẩn đi như chạch.
Tôi ngó quanh, chẳng có ma nào, không phải nó định khóc cho tôi xem đấy chứ? Chẳng lẽ nó đã đạt đến trình độ nhập vai ngay cả lúc đời thường?
Tứ Mao thấy tôi đi lâu quá bèn bỏ cả đồ nghề chạy đi tìm tôi, vừa nhìn thấy con bé cậu ta “A!” lên một tiếng. Tôi giật mình, hay là Tứ Mao quen nó?
Tứ Mao gọi đứa con gái: “Tiểu Thuý, Tiểu Thuý!”
Cái đứa tên Tiểu Thuý này vẫn cứ như không nghe thấy gì, vẫn quỳ như tượng ở đó.
Tứ Mao thấy thế chạy lại lay lay nó, nó ngẩng lên, thấy Tứ Mao, con bé hơi bất ngờ.
Tứ Mao hỏi: “Tiểu Thuý! Sao em lại ở đây?”
Con bé vuốt mái tóc lòa xòa che kín mặt sang một bên, tôi thấy tai nó bịt kín bằng bông gòn, tôi choáng hẳn, thảo nào tôi chọc phá nó suốt buổi mà nó chẳng phản ứng gì.
Thắc mắc của tôi đã được giải đáp, nhưng nói thật tôi vẫn rất phục nó, một diễn viên có thể nhập mình vào vai diễn đau khổ quả không đơn giản chút nào.
Tiểu Thuý nhìn Tứ Mao cười: “Tứ Mao, anh cũng ở đây à?”
Tôi nhìn Tứ Mao dò xét: “Cô này là ai vậy?”
Tứ Mao hơi ngượng ngùng trả lời tôi: “Một người bạn.”
Tôi nhìn bộ dạng của Tứ Mao, không nhịn được cười, hồi Tứ Mao 14 tuổi cũng thích con gái thím Bảy, mỗi lần gặp nó, trông cậu ta cũng y như thế này.
Tôi lại hỏi Tứ Mao: “Lẽ nào là hồng nhan tri kỷ của cậu?”
Tứ Mao ngây ra, cậu ta phủ nhận ngay lập tức: “Đâu có, đâu có, không phải thế đâu.” Nhưng nhìn là biết ngay trong lòng cậu ta đang sung sướng lắm.
Bộ dạng này làm sao có thể trở thành một kẻ lừa đảo thành công chứ? Tôi lại bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của Tứ Mao.
Tứ Mao giới thiệu tôi với Tiểu Thuý: “Đây là Tiểu Cường, huynh đệ của anh.”
Tôi cung kính nhìn Tiểu Thuý, khiêm tốn thỉnh giáo cô bé: “Tiểu Thuý, khi nãy em diễn thật xuất thần!”
Tiểu Thuý khiêm tốn nói: “Có gì đâu anh.” Thái độ khiêm tốn đúng là rất hợp gu với Tứ Mao.
Tiểu Thuý lôi cái bông tai ra, còn có cả dây nối nữa, hóa ra không phải bông tai, mà là tai nghe.
Tiểu Thuý lôi cái MP3 trong túi ra tắt đi.
Tôi tò mò hỏi Tiểu Thuý: “Em đang nghe gì thế?”
Khuôn mặt của Tiểu Thuý lai lộ vẻ bi thương, cô bé trả lời tôi: “Băng thu lời của chủ nhiệm Hà trong hội nghị báo cáo thành tích.”
Trời đất, hóa ra là thế! Thảo nào khi nãy trông cô bé thật buồn thảm. Thị trấn tôi cũng có lần tổ chức mời chủ nhiệm Hà về nói chuyện để học tập kinh nghiệm. Báo cáo thành tích ảnh hưởng rất nhiều đến cảm nghĩ của mọi người, ai nấy đều không thể hấp thụ nổi, tối hôm đó sau khi nghe thuyết giảng xong, đồng chí Chủ tịch thị trấn đem tiền cứu trợ khó khăn kinh tế mua một chai Mao Đài uống sạch trong phiền muộn, sau đó đồng chí đứng ngay cạnh Ủy ban thị trấn khóc lóc, còn nói sau này nhất định phải học hỏi đồng chí chủ nhiệm Hà, phải làm nhiều hơn nữa những việc tốt, việc thiết thực cho quần chúng.
Tiếc là những lời nói ra trong lúc say không phải lúc nào cũng là những lời chân thật, nó có thể là những lời hàm hồ.
Tôi ghé tai hỏi Tứ Mao về lai lịch Tiểu Thuý, hóa ra Tứ Mao và Tiểu Thuý quen nhau hồi đi dán quảng cáo lên tường, sau đó bị công an làm chặt quá, mọi người không thể tiếp tục nghề đó nữa, từ đấy cũng không gặp lại nhau.
Chào mừng sự kiện gặp lại cố nhân chúng tôi rủ nhau đi ăn mừng một trận ra trò. Nhưng từ sáng đến giờ hai thằng mới thu hoạch được 8 đồng rưỡi, nếu có ăn cơm hộp 3 đồng một suất cũng vẫn thiếu 5 hào.
Sắp đến giờ ăn tối rồi mà cả ba vẫn đang thất thểu ngoài đường.
Lúc này, tôi chỉ mong sao Tứ Mao đột nhiên nói với tôi: “Tiểu Cường, thật ra mình vẫn giấu một ít quỹ đen, mình quyết định mang ra dùng vào tình huống quan trọng này!” Đáng tiếc là Tứ Mao chưa lấy vợ nên chưa có môi trường để đào tạo thói quen này.
Chúng tôi đi ngang qua một nhà hàng khá lớn, Tiểu Thuý nói rất to với chúng tôi: “Các anh xem cô dâu kia trông xinh không kìa!”
Tôi nhìn thấy một đôi tân lang tân nương đứng trước cửa nhà hàng, nói thật lòng tôi chẳng thấy cô dâu xinh tẹo nào, chỉ thấy mặt trát đầy phấn, tóc vuốt đầy keo. Con gái mỗi lần nhìn thấy cô dâu đều hay tò mò soi xét thế đấy.
Trong đầu tôi bắt đầu hình thành ý tưởng, trước kia tôi, cô Năm và bố cô vào thành phố làm ăn mỗi khi gặp tiệc cưới cũng thường hòa vào mà đánh c