
Tác giả: Kim Quốc Đống
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 134383
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/383 lượt.
o của cậu.
Lúc này đây, bóng lại được đá đến, vẫn là Lý Tuấn Ninh đến nhặt bóng. Cậu ta chỉ cúi đầu, không giống với phong cách của cậu ta lắm.
Đường Mộc gọi cậu ta một tiếng, cậu ta mới ngẩng đầu lên.
Đường Mộc nói: “Này, Ngải Mễ là bạn gái của tớ rồi đấy, tớ báo cho cậu một tiếng”.
Trong mắt Lý Tuấn Ninh không giấu nổi vẻ phẫn nộ, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nói gì, nhặt bóng lên rồi quay người bỏ đi.
Ngải Mễ cảm thấy vô cùng thú vị, nếu tính về vóc dáng, có thể Lý Tuấn Ninh sẽ đánh bay Đường Mộc chỉ bằng một cú đấm, nhưng bây giờ tại sao nhìn thấy Đường Mộc, cậu ta lại rụt rè gật đầu?
Đường Mộc nhìn thấy câu hỏi trong lòng Ngải Mễ, liền giải đáp thay cô, “tớ có một người anh họ tên là Thu Điền, ừ, nói cho cậu biết tên là gì cũng chẳng để làm gì, tóm lại, anh ấy là dân xã hội đen”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Lý Tuấn Ninh đã hiểu nếu như cậu ta muốn thể hiện với tớ ở trường thì cậu ta sẽ không được yên thân”.
Cậu giận rồi ư?
Giống như Aaron và Ngải Mễ, lớn lên trong xó xỉnh của thành phố, ngôi chùa tồi tàn, sân khấu không rực rỡ, cũng vẫn trình diễn câu chuyện đẹp.
Hoặc là những thanh niên khác, lớn lên ở trung tâm thành phố, trong những tòa nhà cao tầng. Giữa cảnh tượng rực rỡ huy hoàng, có thể vẫn trình diễn một vở kịch tồi.
Hoặc có những người khác, lớn lên trong núi thẳm, bên vùng sông nước, bên cạnh những bụi lau sậy.
Cho dù họ ở đâu, bê tông cốt thép, đình đài lầu các, hoặc là ao chuôm đồng ruộng, chỗ nào cũng có thể in dấu chân xốc nổi và cuồng nhiệt của chúng.
Cậu mới nói được một nửa, đã giật mình vì cơn thịnh nộ bất thình lình của ông, “Nói bao nhiêu lần rồi, gọi là thầy chứ! Mày học người thành phố làm gì!”
Tư Nhiên không nói gì. Ba bước đến túm cổ áo cậu, xô cậu ngã xuống trước chiếc gương mà mẹ cậu đã dùng từ lâu, “Mày nhìn đi, nhìn đi”. Tư Nhiên nhìn mình trong gương, không thấy có gì bất thường. Ba nói: “Mày ngồi yên đừng nhúc nhích”. Rồi ông vội vã ra cửa, một lát sau lại quay về, tay bưng một cốc bùn, vẫn còn đang nhỏ nước, xem ra vừa múc từ ruộng lên, ánh mắt Tư Nhiên chạm vào ánh mắt ba, đột nhiên cậu có phần hiểu ra vấn đề, từ xưa đến nay ý của ba luôn đơn giản dễ hiểu, làm sao cậu không hiểu cơ chứ, cậu nhìn khuôn mặt đen bóng của ba, trên đó đầy những nếp nhăn, đang tiến gần về phía cậu.
Ba trát bùn vàng lên mặt cậu, không còn mang theo vẻ phẫn nộ nữa, mà dịu dàng như búi tóc cho cô gái mà mình yêu thương, ông nói, “Con trai, mày là con trai của gia đình nông dân, mày là người sinh ra ở nông thôn, da mày mềm mại trắng trẻo như thế để làm gì? Mày là đàn ông, mày thử vào làng nhìn xem, mày còn trắng hơn cả con gái, tao thấy mất mặt quá!”
Tư Nhiên rất bình tĩnh, cậu chỉ vuốt mặt một cái, để bùn không chảy vào miệng mình khi nói,
“Thầy, thầy ơi, con muốn về thành phố”.
“Về thành phố? Về thành phố làm gì?”
“Về thành phố để đi hát”.
“Cái gì?”
“Trong thành có một cuộc thi hát, con muốn tham gia”.
Ba không nói gì nữa, ông bước ra ngoài, múc một xô nước dưới giếng lên, rửa sạch tay, lau tay vào gấu áo, “Trời đẹp đấy, mau mang hạt giống ra phơi đi”.
Tư Nhiên cũng đi ra theo, bùn trên mặt cậu chảy xuống, rơi từng giọt xuống đất, nét mặt cậu trốn đằng sau lớp bùn, cậu chỉ nói: “Thầy ạ, con muốn về thành phố hát”. Ba lại bước vào nhà lấy bao ra, ông chuẩn bị về thành phố rồi, Tư Nhiên bước đến theo, bùn nhỏ từng giọt xuống đất, tạo thành một đường cong nghiêng ngả, bên trong có lẽ có cả nước mắt của cậu, lúc này đây có thể được giấu đi rất kỹ.
Ba đi qua sân, trước khi ra khỏi cổng nhà, mới quay đầu lại, nói với cậu: “Có tin là tao sẽ đánh gãy chân mày hay không?”
Cậu đành phải im lặng, nhìn ba bước đi.
Sau đó ba cậu đã mất, phần quà cuối cùng ông để lại cho cậu, là khuôn mặt đắp bùn đó.
Cậu cảm thấy cổ họng mình khẽ động đậy, có một cái gì đó đang nhúc nhích, có một cái gì đó không kìm chế được, có một cái gì đó muốn bật ra.
Và cậu đã hát trong hoàn cảnh này, giọng cậu cất lên rất cao, vang lên trong đám tang gần như là nực cười này. Cậu cảm thấy mình là người hiểu ba, cuối cùng cậu đã về thành phố, sau khi trải qua rất nhiều chuyện cậu mới phát hiện ra rằng, ba cũng hiểu mình. Vẫn là câu nói đó, vì hiểu nên mới đau buồn, cũng là vì hiểu, nên mới tàn nhẫn.
Hát xong, cậu để mặc cho bà con xóm làng trợn tròn mắt.
Cậu đi lên núi, chị gái Lệ Lệ đi theo sau, cậu hát bài Hiểu người, cô đã từng nghe bài hát này, cô cũng hiểu đây là bài hát tặng cho cha, cô cảm thấy mình rất hiểu em trai, cậu bé này, thực sự rất lạ lẫm, hoặc giả nói, trên người cậu có một vùng cấm địa mà cô chưa bao giờ đặt chân tới.
“Chị”. Cuối cùng vẫn bị Tư Nhiên phát hiện ra.
Và thế là Lệ Lệ liền đi tới.
“Chị, vừa nãy em hát có hay không?”
Mấy ngày qua họ đã quá bận rộn rồi, không có thời gian dừng lại để nói chuyện, Lệ Lệ tưởng rằng lúc này đây, Tư Nhiên sẽ khóc một trận trước mặt cô, nói mình nhớ thầy biết bao. Không ngờ mở miệng ra lại hỏi như vậy, Lệ