
Tác giả: Kim Quốc Đống
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 134406
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/406 lượt.
o anh biết nhé, cậu ấy còn là nhà tạo mẫu tóc trưởng của một salon tóc khá có tiếng ở Xuân Thành này, lần này em thực sự là một mũi tên trúng hai đích rồi!”.
Trong lúc họ nói chuyện, Tư Nhiên nhìn ông đạo diễn đó chăm chú, ký ức tựa như nước biển, đẩy vỏ ốc lên bờ cát, mọi vỏ ốc đều đã đầy đủ, sau đó tổ hợp thành các chữ cái hoàn chỉnh, Tư Nhiên đã nhớ ra tất cả, nhưng anh lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Là ông”.
“Hả?” Ông đạo diễn có phần ngơ ngác, hiện tại, ông đích thực là đạo diễn có tiếng hàng đầu trong nước, rất nhiều người nhìn thấy ông, đều gọi ông là đạo diễn Tô, hoặc thầy Tô, chưa bao giờ có người nào nói với ông bằng giọng điệu như vậy, hơn nữa lại là một thằng nhóc nhìn vắt mũi chưa sạch.
“Là ông.” Tư Nhiên nhắc lại một lần nữa, anh không thể ngờ rằng, hôm nay anh lại gặp người này ở đây, anh rất ít xem ti vi, dù có xem cũng không quan tâm đến những thông tin của làng giải trí, nếu không anh đã nhìn thấy người này trên ti vi từ lâu rồi. Hôm nay gặp mặt, cũng không đến mức phải nói như vậy. Ông đạo diễn của cuộc thi giọng hát hay năm xưa, hiện giờ đã leo lên được đến đây rồi. Bất giác Tư Nhiên lại nhớ đến những lời ông ta nói: “Đưa tôi một triệu nhân dân tệ, tôi sẽ lăng xê cho cậu trở nên nổi tiếng”. Lúc đó anh không nghĩ con người này nói đùa. Chỉ có điều đến tận bây giờ, anh cũng không trả được một triệu nhân dân tệ đó.
Anh chàng đội mũ lưỡi trai vỗ anh một cái, “Người anh em, anh không sao chứ?”, rồi kéo Tư Nhiên sang một bên, “Tôi muốn bàn với anh một chuyện, đáng lẽ là tôi gọi anh đến để làm tóc, cũng là do tôi sơ ý, không phát hiện ra. Haizz, tôi nói với anh thế này nhé, bộ phim này của chúng tôi đã mời nam diễn viên nổi tiếng nhất cả nước hiện nay là Kiệt Tây đến quay, nhưng trong đó có một phần nói về Kiệt Tây hồi nhỏ. Vốn chúng tôi có một diễn viên, nhưng hôm nay không đến được...”
Đạo diễn Tô biết Tư Nhiên đang nghĩ gì: “Cậu xem, đây là cơ duyên của cậu, chính vì thế cậu phải cố gắng nắm bắt lấy”.
Buổi chiều, đích thân chủ salon tóc đã gọi điện thoại đến.
“Tư Nhiên à, có chuyện gì vậy cậu, hôm nay có việc gì thì xin nghỉ, hôm qua cậu đã hẹn với cô Trương rồi, cậu cũng phải nói với cô ấy một tiếng chứ, khổ thân người ta mất công đến...” Sau khi Lý Tuấn Ninh mất, ngày nào cô Trương cũng đến tiệm, trong lòng Tư Nhiên cũng thấy hơi sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm tiếp đón.
Chủ salon vẫn chưa dứt lời, nhưng Tư Nhiên đã cúp máy. Chủ salon lại gọi một lần nữa, cậu vẫn cúp máy, trong lúc giải lao, cậu nhắn tin cho Ngải Mễ, nói: “Buổi tối anh có việc, em đừng đến tìm anh, anh sẽ giải thích cho em sau”. Sau đó Tư Nhiên liền tắt máy. Anh muốn toàn tâm toàn ý đóng vai Kiệt Tây hồi trẻ.
Phim quay đến tận lúc gần sáng, không phải vì Tư Nhiên vào vai không đạt, mà là vì anh diễn quá đạt, đạo diễn không nỡ hô dừng lại. Còn Tư Nhiên, đến hôm nay, anh mới cảm thấy mình đang sống, con người anh hơn hai mươi năm trước đó, hóa ra chỉ là một thi hài biết đi mà thôi. Trong cơ thể anh có bao ống đèn xếp dàn hàng ngang với nhau, vì gặp được Ngải Mễ, anh phát hiện ra có một bóng đèn bật sáng, và đến ngày hôm nay, cả cơ thể anh đã sáng rực. Thực ra anh còn rất trẻ, rất trẻ, tương lai rạng ngời đang chờ đợi anh ở phía trước.
Cảnh quay cuối cùng đã xong. Đạo diễn hô lớn: “Cắt”. Mọi người im lặng nửa giây, sau đó ào lên vỗ tay.
Đạo diễn Tô nước mắt rưng rưng bước về phía Tư Nhiên, ông ta dang hai tay ra trước Tư Nhiên, ông ta gần như phát điên: “Cậu sinh ra là vì máy quay! Cậu sinh ra là để đóng phim!”.
Đoàn người quay về khách sạn, trời sắp sáng rồi, đạo diễn Tô hạ lệnh với mọi người: “Quay về phòng, đi ngủ ngay cho tôi, 12 giờ trưa tập hợp ở sảnh lớn của khách sạn, yêu cầu đúng giờ!”.
Mọi người lần lượt lấy thẻ phòng rồi về phòng nghỉ ngơi, rất nhiều nhân viên chạy đến hỏi thăm Tư Nhiên, ánh mắt đều lộ rõ vẻ khen ngợi, Tư Nhiên đứng đó lần lượt chào hỏi mọi người. Anh chàng đội mũ lưỡi trai đưa thẻ phòng cho Tư Nhiên, anh ta hạ thấp giọng nói: “Phòng giường rộng đấy, trong đoàn làm phim chẳng mấy ai được hưởng chế độ như anh đâu”.
Tư Nhiên và anh chàng đội mũ lưỡi trai cùng bước vào thang máy, anh chàng đội mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm vào mặt Tư Nhiên không hề giấu giếm, tặc lưỡi khen: “Giống, giống thật!”.
“Anh đừng cười tôi nữa!”
“Tôi nói thật đấy, Tiểu Kiệt Tây à, sau này anh mà nổi như cồn thì đừng quên tôi đấy!”
Đến tầng của anh chàng đội mũ lưỡi trai, hai người chào nhau, anh chàng đội mũ lưỡi trai bước ra khỏi thang máy, một mình Tư Nhiên lên tầng cao nhất của khách sạn, đó là khu yên tĩnh và tốt nhất, chỉ có điểu Tư Nhiên cầm thẻ phòng, nhưng không biết dùng thế nào, anh chưa bao giờ vào khách sạn. May mà có nhân viên phục vụ đi qua, giúp anh mở cửa, tấm thẻ nhỏ này, quẹt vào tay cầm của cửa là được.
Vì thế mà tự nhiên Tư Nhiên cảm thấy hơi hẫng hụt, anh ngồi xuống giường, trong lòng vô cùng chán chường, tấm thẻ đó, anh cũng làm như lời nhân viên phục vụ nói, cắm vào khe ổ điện trên tường để bật điện.
Anh đã bay lên không trung rồi, vì một tấm thẻ, lại khi