
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341507
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1507 lượt.
hôn là chuyện chung thân đại sự, các cậu tùy tiện nói một câu “ngày mai lại đến” để đuổi người ta về. Tôi nghĩ, chắc mấy hôm nữa tôi phải đến đây xem các cậu bận rộn công việc gì.”
Đối phương lập tức đổi giọng: “Trưởng phòng Trịnh! Em sai rồi. Em sẽ giải quyết cho anh ngay!”
Chưa đầy nửa tiếng sau, hai quyển sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ đã ra đời. Bởi vì thời gian có hạn nên khâu tuyên thệ bị giản lược. Giản Nhu xem đi xem lại tên mình và Trịnh Vĩ trong quyển sổ. Trước kia, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, không ngờ chỉ cần ký tên là xong, đúng là dễ hơn mua vé tàu nhiều.
Trên đời có rất nhiều chuyện là vậy. Bạn tưởng khó hơn lên trời nhưng thực tế rất dễ giải quyết. Điều quan trọng là bạn có quyết tâm hay không.
Trịnh Vĩ bỏ quyển sổ vào túi áo, quay sang Phác Nghị Minh: “Chủ nhiệm Phác! Tôi thấy cậu cũng khá nhàn rỗi, hay là làm việc luôn ở đây đi, để nếm trải mùi vị làm “đầy tớ của nhân dân”.”
Phác Nghị Minh nghiến răng, sau đó cười híp mắt với Giản Nhu. “Trịnh phu nhân, khi nào ly hôn nhớ tìm tôi, đảm bảo không cần xếp hàng.”
Giản Nhu vừa định nói cám ơn, Trịnh Vĩ đã ôm cô. “Cậu yên tâm đi! Chúng tôi sẽ không bao giờ đến nơi này lần thứ hai.”
Phác Nghị Minh cười ngoác miệng, bắt tay Trịnh Vĩ. “Trưởng phòng Trịnh! Em đang đợi câu này của anh. Chúc mừng anh!”
Hai người ra khỏi Cục Dân chính, Giản Nhu không kìm được lại ngắm giấy chứng nhận kết hôn. Nhớ lại tâm trạng lên lên xuống xuống trong hai ngày qua, cô ôm vai Trịnh Vĩ, cất giọng cảm khái: “Hôm qua anh khiến em đau lòng như vậy, không sợ em tuyệt vọng, di dân sang Canada sao?”
“Sợ chứ! Anh rất sợ... bởi vì điều đó chứng tỏ em nói câu “Em yêu anh” bao nhiêu lần nhưng chẳng lần nào thật lòng.”
Nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của người đàn ông trước mặt, cuối cùng Giản Nhu mới hiểu tại sao anh luôn dễ dàng khiến phụ nữ rung động, tất nhiên cô cũng không phải ngoại lệ.
“Em yêu anh, mỗi câu đều là thật lòng.” Giản Nhu hôn lên má anh một cái, bất chấp đang ở trên đường phố đông người qua lại.
“Anh biết.”
Thời khắc đó, cô hoàn toàn chìm đắm trong tâm trạng ngọt ngào khó tả, không cần biết ngày mai phải đối mặt với khó khăn gì, cũng chẳng cần để ý đến ánh mắt của người khác. Trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của người đàn ông bên cạnh.
Giản Nhu khoác tay Trịnh Vĩ, đi ra xe. Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông. Là Diệp Chính Thần gọi.
Tưởng Phác Nghị Minh đã thông báo tin nóng hổi cho Diệp Chính Thần nên không đợi đối phương lên tiếng, Trịnh Vĩ đã cất giọng đắc ý: “Chú nhận được tin nhanh thật đấy!”
“Tin gì?” Giọng của Diệp Chính Thần không hề tỏ ra hưng phấn.
“Ơ, thế chú chưa biết à? Anh vừa đến Cục Dân chính.”
“Cục Dân chính ư?” Diệp Chính Thần hỏi lại.
“Cuối cùng anh cũng lấy vợ rồi. Chú đã hứa mừng món quà lớn, đừng quên đấy nhé!”
Có lẽ do quá bất ngờ nên Diệp Chính Thần im lặng.
Trịnh Vĩ cười. “Lát nữa mời chú ăn cơm. Cho chú chọn bất cứ nhà hàng nào ở Bắc Kinh.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn không có phản ứng. Cuối cùng Trịnh Vĩ cũng nhận ra thái độ bất thường của đối phương. Anh thu lại nụ cười. “Có chuyện gì sao?”
“Xảy ra một việc...”
“Việc gì? Chú nói đi!”
“Em đang ở bệnh viện của trại giam số Hai, Lâm Cận bị thương...”
Nghe thấy tên Lâm Cận, Giản Nhu ngẩng đẩu nhìn Trịnh Vĩ. Anh dừng bước, ngồi xuống bồn hoa bên đường rồi mới hỏi: “Ông ấy bị thương có nặng không?”
“Tình hình không mấy khả quan. Em vừa mời chuyên gia của bệnh viện Tích Thủy Đàm đến khám cho ông ấy.”
Trịnh Vĩ cúi thấp đầu nên Giản Nhu không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
“Ông ấy muốn gặp anh.” Diệp Chính Thần nói tiếp.
“Liệu ông ấy... có bị nguy hiểm đến tính mạng không?” Trịnh Vĩ cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm.
“Hiện tại vẫn chưa rõ. Theo em... anh nên nhanh chóng quyết định.”
Giản Nhu lặng lẽ ngồi xuống cạnh Trịnh Vĩ, nắm tay anh. Tới hôm nay cô vẫn không thể tha thứ cho Lâm Cận, nhưng ông là bố đẻ của Trịnh Vĩ, trong người họ chảy cùng một dòng máu. Đây là sự thật không thể thay đổi.
“Anh đến bệnh viện đi! Em cũng phải về phim trường bây giờ.”
Trịnh Vĩ ngẩng đầu nhìn cô rồi nói vào điện thoại: “Chú bảo với ông ấy, anh sẽ đến ngay.”
Hai người đi về phía bãi đỗ xe. Đột nhiên có một phóng viên không biết từ đâu chui ra giơ máy chụp ảnh. Chụp xong, anh ta đưa máy ghi âm đến trước mặt họ, không ngừng truy yấn: “Giản tiểu thư! Vị này là bạn trai mà mấy hôm trước cô khoe trên Weibo đúng không? Hai vị đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn à? Đã làm thủ tục xong chưa?”
Giản Nhu chẳng bận tâm chuyện bị tiết lộ đã kết hôn, chỉ là anh chàng phóng viên này xuất hiện không đúng lúc. Trịnh Vĩ đi vòng qua anh ta để lên xe nhưng đối phương bám riết, đề nghị anh giới thiệu về mình, còn hỏi liệu có thể chụp một kiểu ảnh của hai người hay không.
Thấy sắc mặt Trịnh Vĩ ngày càng tệ, Giản Nhu vội đẩy anh. “Anh đi trước đi, việc ở đây giao cho xem xử lý.”
“Em có xử lý được không đấy?”
Cô cười, nói: “Anh yên tâm đi! Đây là sở trường của em mà, em biết cách đối phó với họ.”
“Đượ