
Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341500
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1500 lượt.
ày càng bất lực, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Trong ba ngày đó, Diệp Chính Thần luôn ở bên cạnh, theo dõi sát sao tình hình của Lâm Cận. Trịnh Vĩ cho rằng, cuộc đời anh cũng tương đối bất hạnh, có một người cha không muốn nhận, yêu một người phụ nữ không nên yêu, may mà anh chọn đúng người bạn này.
Trong đêm tối tình mịch, Trịnh Vĩ bỗng cảm thấy muốn nói chuyện. Thế là anh quay sang Diệp Chính Thần. “Chú chưa từng hỏi anh về quan hệ giữa anh và ông ấy…”
“Em chẳng muốn biết.”
“Nhưng đột nhiên anh muốn nói.”
Diệp Chính Thần cười gượng gạo. “Thật ra anh không tiết lộ, em cũng đoán được. Em đã xem hồ sơ vụ án, ông ấy giết bố Giản Nhu, lái xe đâm mẹ và em gái cô ấy. Vậy mà anh giúp ông ấy kháng án, từ tử hình giảm xuống tù chung thân. Năm năm qua, lần nào em về nước, anh cũng nhờ em chăm sóc ông ấy. Trừ khi là người thân, nếu không, anh chẳng có lý do làm vậy.”
“Ông ấy là bố ruột của anh.”
“Vâng...”
“Những năm qua, anh không muốn gặp ông ấy, không muốn thừa nhận mối quan hệ này. Anh tưởng chỉ cần tránh xa là sẽ không có bất cứ quan hệ gì, bất cứ tình cảm gì với ông ấy. Bây giờ anh mới biết mình đã nhầm. Đây là sự thật không thể chối bỏ.”
“Cũng không hẳn là không thế chối bỏ.” Diệp Chính Thần nói. “Mà do tính cách của anh. Anh quá coi trọng tình cảm, bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Dù người khác phụ anh thế nào, anh cũng tuyệt đối không phụ họ.”
“Thế mà anh lại tuyệt tình với ông ấy. Với thân phận và địa vị của mình, ông ấy hoàn toàn có thể mời luật sư giỏi nhất giúp thoát tội, nhưng ông ấy đã chủ động nhận tội để bảo vệ anh, tình nguyện sống nốt quãng đời còn lại ở nơi không thấy ánh mặt trời, trong khi anh không một lần đi thăm ông ấy...”
“Điều ông ấy mong mỏi nhất không phải là được gặp anh mà là biết anh sống tốt.” Diệp Chính Thần lên tiếng an ủi.
Trịnh Vĩ thở dài, tựa người vào tường.
“Trước khi tiến hành phẫu thuật, em nói với ông ấy, anh đã kết hôn với Giản Nhu. Ông ấy rất vui, nhờ em chuyển lời tới anh, mong anh sớm có con.”
Đúng lúc này di động của Trịnh Vĩ rung rung. Là tin nhắn của Giản Nhu: “Ông xã, có lẽ em không nên quấy rầy anh vào thời điểm này. Tuy nhiên em nghĩ mình nên nói với anh, bất kể xảy ra chuyện gì, anh còn có em và con của chúng ta.
Đọc tin nhắn, Trịnh Vĩ cảm thấy trái tim như sắp ngừng đập trong lồng ngực đột nhiên được tiếp thêm sức mạnh to lớn, viền mắt khô rát của anh ươn ướt.
Ở đầu bên kia điện thoại, Giản Nhu đứng trong nhà tắm, nhìn mấy que thử thai các nhãn hiệu khác nhau trên bệ cửa sổ, que nào cũng có hai vạch đỏ rõ ràng. Cô nhẹ nhàng xoa bụng, nở nụ cười hạnh phúc.
Có nằm mơ Giản Nhu cũng không ngờ mình mang thai. Vì vậy trong ba ngày qua, cô cảm nhận một cách rõ ràng sự khác thường của cơ thể. Mỗi khi nhắm mắt, cô đều có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, bất kể ngồi trong phòng nghỉ của đoàn làm phim hay ở sofa xem ti vi. Thói quen ăn uống cũng có sự thay đổi lớn, hễ nhìn thấy món thịt là cô thèm không chịu nổi. Cơm hộp của đoàn làm phim chỉ có thịt kho tàu, vậy mà cô vẫn đánh chén ngon lành. Tuy nhiên Giản Nhu không bao giờ nghĩ mình có thai.
Tối nay, từ phim trường về nhà, cô vừa gặm táo vừa lướt Weibo. Sau khi phóng viên tờ Chia sẻ tin tức giải trí tung hình ảnh cô và Trịnh Vĩ ở ngoài cổng Cục Dân chính, Trưởng phòng Trịnh vốn mai danh ẩn tích nhiều năm đã bị nhận ra, bị tiết lộ thân phận. Nhờ phúc của anh, cô lại lên trang nhất báo giải trí, trở thành mục tiêu “ném đá” của dân mạng, Weibo lập kỷ lục truy cập mới. Thế mới biết chuyện tình của ngôi sao và cán bộ cấp cao thu hút sự chú ý đến mức nào.
Trong lúc lướt qua mấy chủ đề hot, Giản Nhu vô tình đọc được một status: “Bạn tôi có thai mà không biết. Bởi vì ra ít máu ở thời kỳ phôi thai được cấy vào tử cung, cô ngốc đó lại tưởng là kinh nguyệt.” Miếng táo suýt nữa mắc nghẹn trong cổ họng Giản Nhu. Cô chợt nhớ tới chuyện mình từng đóng vai phụ nữ có bầu nên đã vào diễn đàn bà mẹ và bé để tìm hiểu cảm nhận của thai phụ. Cô còn nhớ có thai phụ cho biết, thời kỳ đầu không hề buồn nôn, còn ăn đồ cay, có người nói lúc nào cũng buồn ngủ... Không phải đấy chứ? Giản Nhu lập tức thay đồ, đeo kính và khẩu trang, ra hiệu thuốc mua que thử thai. Quả nhiên cô đã “trúng thưởng”, còn là “phần thưởng lớn”.
Trong lòng vô cùng hoan hỷ, Giản Nhu hồi tưởng quá trình “trúng thưởng”. Hình như là đêm đó, nhân lúc cô nói chuyện điện thoại, Trịnh Vĩ đã bỏ qua khâu quan trọng. Cô rất nghi ngờ người đàn ông thâm hiểm kia cố ý làm vậy.
Đi đi lại lại trong nhà tắm một lúc, cuối cùng cô quyết định nhắn tin cho bố đứa trẻ. Tin nhắn vừa gửi đi, Trịnh Vĩ lập tức gọi điện.
“Thật không em?” Giọng anh run run.
“Thật! Em vừa mua rất nhiều que thử thai, đều có kết quả như nhau.”
“Em không đến bệnh viện kiểm tra à?”
“Em cũng muốn đi nhưng bệnh viện người đông phức tạp, em sợ bị phát hiện. Hiện tại, quan hệ của chúng ta gây không ít tranh cãi trên mạng. Em mà đến khoa Phụ sản, đám phóng viên báo lá cải chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa, viết bậy viết bạ. Em thì chẳng sao